Mục lục
Có rể là chiến vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên mặt cô bé thoảng qua nét rối rắm, cô bé hỏi: “Anh còn đói sao?”


Lê Văn Vân gật gật đầu.


“Vậy tôi sẽ đi lấy cho anh bát cháo khác!” Dứt lời, cô bé lại chạy ra ngoài!


Lê Văn Vân vẫn từ tốn ăn từng miếng từng miếng nhỏ, Lê Văn Vân ăn hai bát cháo rất lâu, mà cô bé kia cũng rất kiên nhẫn, chỉ có điều, vẻ đề phòng trong ánh mắt cô bé từ đầu đến cuối chưa từng mất đi!


Lúc Lê Văn Vân đang ăn, anh nghe được tiếng ai đó nói chuyện từ bên ngoài truyền vào.


“Ông Lý này, tôi đề nghị ông đi báo cảnh sát thì hơn! Cậu nhóc đó, vừa nhìn đã thấy không tầm thường rồi, ở thời đại này mà vác theo hai thanh đao đó trên người, cơ thể thì bị chém


mười mấy nhát, khéo cậu ta là phần tử phạm pháp cũng nên!” Một giọng nữ nghiêm túc vang lên.


“Tôi cũng biết, nhưng ngộ nhỡ người này thật sự phạm phải tội gì lớn và bị đuổi bắt, thì đồng bọn cậu ta có bỏ qua cho chúng ta không? Thú thật thì tôi sao cũng được, nhưng con bé mới vừa lên cấp ba thôi…” Ngay sau đó, một giọng nói có vẻ tang thương vang lên.


“Tôi đã nói rồi, ông không nên cứu cậu ta.” Giọng nữ kia lại vang lên.


“Nhưng mà một người vẫn còn sống sờ sờ ra đấy, tôi sao có thể trơ mắt đứng nhìn người ta chết ngay trước mặt mình thế chứ. Hiện tại tôi cũng chỉ hy vọng vết thương cậu ta sớm hồi phục tình trạng tốt lên chút rồi rời khỏi nơi này nhanh.” Giọng nói tang thương của người đàn ông kia lại vang lên.


Lê Văn Vân hơi động lòng.


Hiển nhiên rồi, người đàn ông này là một người lương thiện, không muốn nhìn người khác chết ngay trước mắt mình, nhưng lại có rất nhiều điều băn khoăn, không muốn chọc thêm phiền toái, chỉ muốn làm theo khuôn phép, sống thành thật kiên định.


“Ông đấy, chỉ lo quản chuyện bao đồng, chẳng trách vợ ông bỏ trốn theo người khác.” Giọng nữ kia lại vang lên lần nữa.


Lúc này đây, người đàn ông nọ trầm mặc hơn hẳn, sau đó lại nói: “Giờ tôi chỉ muốn sống bình yên nuôi con gái ăn học…”


Lúc nói những lời này, bọn họ đã đi gần tới cửa phòng, sau đó, cả hai rất hiểu ý, họ không nói thêm gì nữa, cứ thế im lặng đi thẳng vào phòng Lê Văn Vân đang nằm.


Người phụ nữ này nhìn qua thì cũng chỉ như những người phụ nữ cỡ tuổi trung niên bình thường khác, dáng người có hơi mập mạp, sau khi vào phòng, bà ta liếc mắt nhìn thoáng qua cô bé đang bón cháo cho Lê Văn Vân, sau đó lại nhìn anh bằng ánh mắt kiêng kỵ. Từ lúc vào đến giờ, bà ta cũng không nói lời nào, đi tới bên cạnh Lê Văn Vân, sau đó xốc chăn anh lên, bắt đầu cẩn thận kiểm tra vết thương của Lê Văn Vân.


Một lúc lâu sau, trong đôi mắt bà ta bắt đầu lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng, như thể đang tự làm bầm làu bàu với chính mình: “Năng lực tự chữa lành thật mạnh mẽ!”


Mà hiện tại, vì ăn hết hai bát cháo mà Lê Văn Vân cảm thấy có sức hơn chút ít, anh nhìn qua căn phòng yên tĩnh một lượt.


Bác sĩ Hàn móc ra cái tăm xỉa răng và một ít thuốc, tháo miếng gạc buộc trên người Lê Văn Vân xuống, sau đó thay thuốc giúp anh, cô bé kia cũng tự biết ý quay người qua phía khác không nhìn, còn Lê Văn Vân, anh vẫn đang cẩn thận đánh giá người đàn ông kia.


Dáng người ông ta cũng không phải quá cường tráng, cao chưa đến 1m7, làn da ngăm đen, tóc cắt ngắn, gần như đã bạc trắng gần nửa đầu.


Lúc này ông ta đang mặt ủ mày ê đứng trước cửa, biểu cảm có phần rối rắm.


“Tôi không phải người xấu!” Lúc này, Lê Văn Vân chủ động mở miệng.


Anh biết người đàn ông kia trầm mặc là vì điều gì.


Xét cho cùng thì, ở cái thời đại này, nếu nói mình đi đấu vật thì có lẽ sẽ rất kỳ lạ.


Tự dưng Lê Văn Vân mở miệng nói một câu khiến người phụ nữ đang bôi thuốc cho anh hơi ngừng lại, sau đó, bà ta vẫn giữ im lặng như cũ, tiếp tục bôi thuốc giúp Lê Văn Vân.


Trong suốt quá trình bà ta làm vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, nhưng miệng thì vẫn nín chặt không nói lời nào, có lẽ ngoài việc chữa bệnh theo đúng chức trách của bản thân ra, bà ta dường như không muốn giao lưu gì với Lê Văn Vân.


Tuy Lê Văn Vân đã chủ động nói một câu, nhưng bọn họ vẫn tiếp tục giữ im lặng, điều này khiến anh cảm thấy hơi xấu hổ.


Anh từng muốn để bọn họ đi báo cảnh sát!


Chỉ là, dù cảnh sát được gọi đến thì cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng toàn bộ quả trình giải quyết chắc chắn sẽ vô cùng phiền toái.


Lê Văn Vân nghĩ nghĩ rồi lại bỏ qua phương án này.


Hơn nửa giờ sau, vị nữ bác sĩ kia đã thay xong thuốc cho anh, bà ta lặng lẽ nhìn thoáng qua Lê Văn Vân, sau đó đứng dậy rời đi. Từ đầu đến cuối bà ta không hề mở miệng nói chuyện Với người họ Lê mới quen này lời nào, có vẻ bà ta không muốn chọc thêm phiền toái.


“Bác sĩ Hàn, tôi tiễn bà!” Người đàn ông cỡ tuổi trung niên vội vàng nói.


Đi ra khỏi phòng, bác sĩ Hàn nghiêm túc nói: “Đừng tin lời cậu ta vừa nói, tôi nói cho anh biết, những vết đao mà tôi nhìn thấy trên người cậu ta trước đó không phải vết đao thông thường đầu. Anh nên nhở, không có kẻ xấu nào lại vui vẻ nhận mình là kẻ xấu đầu, đợi đến khi cậu ta có thể đi lại được, anh hãy kêu cậu ta rời khỏi nơi này nhanh đi!”.


“Rồi rồi, cảm ơn, tiền thuốc men cho tôi nợ tạm nhé, đợi đến khi thu lại được tiền hàng tôi sẽ trả cho bà” Câu nói của người đàn ông đã truyền tới tai Lê Văn Vân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK