Mục lục
Có rể là chiến vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiễn Trác Nhất Minh và Vương Hồng đi rồi, Phạm Nhược Tuyết mới nói: “Dạo này người của thế giới ngầm hoạt động càng ngày càng thường xuyên, đặc biệt là người của Hồng Nguyệt, hai ông cụ cũng là phòng trước tính sau.”


Lê Văn Vân nhíu mày, nói: “Vẫn là câu nói cũ, nếu thật sự đến ngày đó, tôi sẽ giúp ông già chém một đao kia, cho dù là chết thì tôi cũng không tốn công đi giúp lão quản lý Người Gác Đêm đâu.”


Sau đó, anh lại nhìn về cái rương gỗ kia, nói: “Mấy thứ này mấy người lấy dùng đi, chứ bọn chúng đối với tôi bây giờ mà nói cũng không có tác dụng”


Anh nói rồi thì trở về phòng.


Lý Tiểu U nhìn bóng lưng Lê Văn Vân, nói: “Anh Lê Văn Vân hình như không được vui.”


Hoàng Thi Kỳ thở dài một hơi, nói: “Lê Văn Vân ban đầu là do ông nội Trác đem về từ trong tù rồi đưa đến Người Gác Đêm, tính của ông nội Trác cũng như con nít vậy, tuy là bình thường hai người cứ cãi nhau chí chóe, nhưng quan hệ của bọn họ thực ra rất tốt, thân như cha con, có lẽ là Lê Văn Vân nghe mấy câu hồi nãy nên trong lòng có hơi khó chịu, nhưng mà anh ta ngủ một giấc thì chắc là không sao nữa đâu.”


Lý Tiểu U lầu bầu nói: “Được rồi.”


Cùng lúc đó, Lê Văn Vân xếp bằng ngồi trong phòng, anh nhắm mắt, sắc mặt từ từ khôi phục lại vẻ bình tĩnh.


suốt đêm Lê Văn Vân không nói chuyện, qua ngày thứ hai, anh mới mở mắt. Sau một đêm, anh dường như khôi phục lại không ít, so với bình thường còn dậy sớm hơn một tẹo, sau khi rửa mặt đơn giản xong liền ra cửa, chạy về phía công ty.


Đến công ty, anh lại đi tới trong phòng tiêu thụ, lúc này mới phát hiện ánh mắt của mọi người trong đó nhìn về phía anh đều có chút kinh ngạc.


Trong lòng Lê Văn Vân có hơi là lạ, nhưng anh cũng không quá để ý rồi chạy tới chỗ của mình, đặt mông ngồi xuống, sau đó lại nhìn về phía Lâm Nhã bên cạnh, nói: “Buổi sáng tốt lành!”


Mặt của Lâm Nhã hơi ửng hồng, sau đó khẽ nói: “Ngày hôm qua… cảm ơn anh nha, tại vì… công việc này tôi đã được vào chính thức rồi, nhưng mà trích phần trăm thì phải tháng sau công ty mới phát cho tôi, đến chừng đó tôi mới có thể cho anh được.”


Lê Văn Vân cười cười, nói: “Không sao đâu, tôi không cần gấp.”


“Mà mấy người đó cứ nhìn tôi một cách kỳ lạ làm gì vậy?” Lê Văn Vân bàn hỏi.


“Anh không biết à, bởi vì anh với tôi lấy số tiền này trở lại, nên bây giờ công ty nhốn nháo cả lên rồi.” Lâm Nhã nói tới chỗ này, sau lại có hơi ngượng ngùng nói: “Lê Văn Vân, buổi chiều sau khi tan làm, tôi mời anh ăn cơm nha!”.


Người đẹp đã hẹn thì dĩ nhiên không có lý do từ chối rồi, Lê Văn Vân bèn gật đầu: “Được thôi.”


Lê Văn Vân ngồi ở chỗ đó, lúc này Hầu Bảo Khôn ở bên cạnh chạy đến nhìn Lê Văn Vân hỏi:


“Lê Văn Vân giỏi ghê ha, hôm qua nghe Lâm Nhã nói là anh và quán bar bên đó bàn xong rồi? Sao anh nói được thế?”


Lê Văn Vân nhìn Hầu Bảo Khôn nói: “Tôi đã nói rồi, đây là chuyện phát tài, mấy người còn không tin. Bọn họ nợ tiền chúng ta, tôi đi đòi, không trả thì lăn lộn khóc lóc om sòm ngay ở cửa, sau đó… bọn họ cảm thấy rất mất mặt nên trả cho chúng ta thôi.”


Lời anh nói làm cho đám người Hầu Bảo Khôn ngớ người.


Còn Lâm Nhã thì bật cười khúc khích.


Sau khi cô ta trở về cũng không kể cặn kẽ lại quá trình, chỉ nói Lê Văn Vân đòi tiền.


Bây giờ nghe Lê Văn Vân nói vậy, cô ta cảm thấy quá buồn cười.


Những người khác lại không quá tin tưởng vào lời Lê Văn Vân vừa nói, Hầu Bảo Khôn nhìn Lê Văn Vân hỏi:


“Thật hay giả vậy? Đơn giản vậy à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK