Mục lục
Có rể là chiến vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong ba năm tiếp theo, Lê Văn Vân hoàn toàn mất tích, không có bất cứ tin tức gì.


Cho dù quay lại, Người Gác Đêm cũng hoàn toàn phong ấn kỹ tin tức của Lê Văn Vân, những người của Hồng Nguyệt biết thân phận của Lê Văn Vân, ngoại trừ Hoa Hồng Đỏ ra những người khác đều chết hết.


Ông ta cho rằng an toàn rồi, có thể ra ngoài hoạt động rồi.


Cháu ông ta bị giết ở Giang Thành, xương cốt không tìm được, vì cục xương trong tay Đỗ Thương Bắc, ông ta dẫn Ảnh Tử đi đến Giang Thành.


Sau đó, bọn họ gặp được Lê Văn Vân.


Quá xui xẻo rồi.


Quá xui xẻo rồi!


Sự sợ hãi đối với Lê Văn Vân, thậm chí bên cạnh Lê Văn Vân không có đạo, ông ta đến cả dục vọng chiến đấu cũng không có.


Ông ta chỉ có một cách nghĩ, đó chính là mau chạy đi! Chạy được thì chạy, chạy đi trốn. Nếu như không phải là phương cách cuối cùng, cũng sẽ không bao giờ ra ngoài nữa.


Cả người ông ta nhanh chóng lùi về phía sau.


Lê Văn Vân làm sao dễ dàng buông tha cho ông ta, nhưng mà vào đúng lúc này, một bóng đen từ ngoài cửa đột nhiên bay vào trong ngôi chùa, là Ảnh Tử người lúc nãy bị Lê Văn Vân đánh một quyền bay ra ngoài.


Anh ta lần nữa xông lên, cho dù cả người mang trọng thương, nhưng mà vẫn không lựa chọn chạy trốn, dường như Bùi Nghênh Tùng chính là tính mạng của anh ta vậy.


Anh ta không có công về Lê Văn Vân mà là hướng về phía Đỗ Tịch Tịch.


Muốn dùng Đỗ Tịch Tịch để dời lực tấn công của anh.


“Muốn chết!” Lê Văn Vân hừ lạnh một tiếng, anh buông Bùi Nghênh Tùng ra, quay người lại một bước bay lên cao, ở trên không trung đạp một cước lên người Ảnh Tử.


“Bum!”


Ảnh Tử lại bị một cước bay ra ngoài, nhưng anh ta quả thật đã để cho Bùi Nghênh Tùng có thời gian chạy thoát, tốc độ của Bùi Nghênh Tùng cực nhanh.


Thân là thủ lĩnh của Hồng Nguyệt, bản thân của ông ta cũng vô cùng lợi hại, ông ta chạy nhanh ra ngoài, bắt lấy Ảnh Tử đang bay ra, sau đó nhanh chóng chạy xuống núi.


Lê Văn Vân xoay người chạy đến bên cạnh Đỗ Tịch Tịch, trong ánh mắt kinh hãi của Đỗ Tịch Tịch, anh nắm lấy eo của Đỗ Tịch Tịch, vội vàng ra khỏi chùa.


Anh đợi Bùi Nghênh Tùng hiện thân đã đợi bao nhiêu năm nay rồi, lần này đương nhiên không có lý do gì để cho ông ta chạy trốn.


Vừa lao ra ngoài, anh khẽ cau mày.


“Mau ngăn anh ta lại cho tôi.” Giọng nói của Bùi Nghênh Tùng vang lên ở giữa núi rừng, tiếp đó Lê Văn Vân cảm thấy không ít người đang nhanh chóng bao vây ngôi chùa lại.


Bùi Nghênh Tùng vẫn là tên Bùi Nghênh Tùng năm đó.


Ông ta hành sự vẫn luôn cẩn thận như vậy.


Ông ta biết Đỗ Thương Bắc quen biết với Người Gác Đêm, tuy uy hiếp Đỗ Thương Bắc, nhưng ông ta lo lắng Người Gác Đêm sẽ đến trước, vì vậy ở đây ông ta đã sắp xếp sẵn không ít người của Hồng Nguyệt, những người này trở thành chủ lực ngăn cản sự truy kích của Lê Văn Vân.


Lê Văn Vân cau mày, anh biết dưới tình cảnh bị những người này ngăn cản thì khó có thể đi truy đuổi Bùi Nghênh Tùng hể được.


“Được rồi, thu lại lợi tức trước đi.” Anh thở một hơi thả Đỗ Tịch Tịch ra.


Đồng thời, có hai mươi người đến, trong tay bọn họ cầm đao, từ trong rừng cây đi ra, bao vây Lê Văn Vân lại.


Đỗ Tịch Tịch nắm lấy góc áo của Lê Văn Vân, trên gương mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK