Mục lục
Có rể là chiến vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phùng Cảnh Thiên vốn đã xông tới trước mặt Lê Văn Vân, sửng sốt quay đầu lại hỏi: “Bố, sao vậy?”





Đám người Liễu Vân Sơn cũng nhìn Phùng vĩ.





Tay cầm hai thanh đạo của Phùng Vĩ khẽ run lên, ông ta nhìn vào tay cầm của hai thanh đao, trên đó có khắc hai cái tên là đoản đao Phả Không và trường đao Vô Danh.





Hầu Diệu Trần và Liễu Vân Sơn không biết nhiều về Người Gác Đêm, họ không hiểu thế giới ngầm cho lắm nhưng họ biết có sự tồn tại của Người Gác Đêm.





Trong một lúc, họ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.





Phùng Vĩnhìn Lê Văn Vân, ánh mắt đầy kiêng kị nói: “Lê Văn Vân… cậu… rốt cuộc là ai?”





“Ông nói xem?” Lúc này, trên mặt Lê Văn Vân nở một nụ cười rạng rỡ.





“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Phùng Vĩ, ông cũng đừng chơi trò đánh đố nữa.” Liễu Vân Sơn cũng cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng thấp giọng nói.





Phùng Vĩ nhìn vào hai thanh đao trong tay và nói: “Hai thanh đao này, một thanh tên là Phá Không, một thanh tên là Vô Danh, chúng đều nằm trong mười vũ khí hàng đầu. Chúng, chúng… đã từng thuộc về Người Gác Đêm số 0.”





“Cái gì?”





Ngoại trừ vẻ mặt mờ mịt của Liễu Bạch, lúc này trên mặt những người khác đều lộ ra vẻ kinh ngạc.





Người Gác Đêm số 0 đã từng gây chấn động toàn bộ thế giới ngầm. Mặc dù Hầu Diệu Trần và Liễu Vân Sơn không biết hay chưa từng tiếp xúc nhưng vẫn nghe đến danh tiếng của người này.





“Tôi phải nghĩ ra từ lâu mới phải, phải nghĩ ra từ lâu mới phải. Tuổi trẻ mà tài cao như thế, ngoại trừ số 0 của Người Gác Đêm ra thì còn có thể là ai nữa chứ!” Phùng Vĩ run rẩy nói.





Ở phía sau, Long Nhã Lâm cũng trầm mặc, hai mắt ngây dại nhìn Lê Văn Vân.





Tên này chính là số 0 của Người Gác Đêm, số 0 đã từng khiến cả thế giới ngầm run sợ!





Không ngờ anh còn trẻ như thế mà lúc anh nổi tiếng cách đầy sáu năm, sáu năm trước đã đạt tới vị trí đỉnh cấp rồi ư?





Trên thế giới này, đối với những người luyện võ thì thứ mà họ kiêng kị nhất chính là chọc vào Người Gác Đêm, ngoại trừ kẻ thù đối đầu của họ là Hồng Nguyệt.





Họ không bao giờ có thể ngờ rằng Lê Văn Vân lại là Người Gác Đêm, hơn nữa lại còn là số 0.





Người có tên, cây có bóng, chỉ cần là danh hiệu số 0 của Người Gác Đêm này thôi cũng đã khiến Phùng Tịnh Vũ và Phòng Cảnh Thiên sợ hãi đến mức không thể tin được!





Khi Phùng Vĩ dạy dỗ họ, ông ta đã nhắc đến cái tên này không biết bao nhiêu lần, và ông ta cũng nói với họ rằng người này mạnh đến mức nào. Bây giờ, người này lại đang đứng ngay trước mặt họ.





Lê Văn Vân vẫn đứng đó với vẻ mặt bình tĩnh, anh không cảm thấy gì với sự kinh ngạc của những người này.





“Làm sao bây giờ?” Rõ ràng Liễu Vân Sơn hơi hoảng hốt.





Địa vị của ông ta ở Lâm Hải rất cao, bởi vì ông ta là đỉnh cấp nên không ai muốn trêu chọc ông ta.





Nhưng ông ta cũng không dám trêu chọc Người Gác Đêm, trong thời gian ngắn ngủi, ông ta không biết phải làm gì.





Phùng Vĩ nhìn Lê Văn Vân, ông ta cắn chặt răng, sau đó đột ngột rút đao ra, trên mặt thoáng hiện lên vẻ tàn nhẫn nói: “Chuyện đã đến mức này, vậy cứ giết chết người này đi rồi chúng ta đến thành phố Tội ÁC, cùng lắm thì nương tựa vào Hồng Nguyệt.”





“Giết…” Liễu Vân Sơn sợ hãi.





“Ông Liễu!” Phùng Vĩ nói: “Nên cắt đứt thì phải cắt đứt. Bây giờ chúng ta đã đắc tội với cậu ta rồi, số 0 của Người Gác Đêm sát phạt quyết đoán, uy danh của cậu ta được đúc từ máu mà thành. Nếu như ông thả cậu ta thì tất cả mọi người sẽ kết thúc.”





Hầu Diệu Trần cắn răng nói: “Được, ba người chúng ta hợp lại thành một nhóm cũng có thể sống rất thoải mái ở thành phố Tội Ác.”





“Ba người mấy người!” Lê Văn Vân nãy giờ vẫn chưa cắt ngang câu chuyện của họ, lúc này mới bình tĩnh nói: “Có vẻ như… chưa đủ!”





Giọng nói của Lê Văn Vân không lớn lắm, nhưng lại vang lên rất rõ ràng bên tai mọi người.





“Bụp.”





“Bụp.”


Bup” Đồng thời, sợi dây thiờng buộc tay chân của Lê Văn Vân cũng bị đết ra. “Ra tay” Phùng Vĩ nhìn thấy thì sing sốt, không quan tâm đến gì nữa mà gào lên ra tay. Hầu Diệu Trần và Liễu Vân Sơn cũng không có nhiều thời gian để phản ứng. “Keng.”











Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK