Mục lục
Có rể là chiến vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng bây giờ, sự thật này lại được phơi bày ra ánh sáng.


Anh ta kinh ngạc đến ngây người trên ghế toàn thân xụi lơ, sắc mặt tái nhợt.


“Nhà họ Lê… sắp xong đời rồi.” Lúc này, trong đầu anh ta chỉ có duy nhất một ý nghĩ đó.


Anh ta phải “diễn” thế nào đây, những người khác ở Lâm Hải sẽ nhìn nhà họ Lê thế nào đây, bọn họ còn muốn hợp tác với nhà họ Lê nữa không đây?


Đó là chưa kể bây giờ ngân hàng Tân Hải đã tuyên bố sẽ áp đặt các chế tài về mọi mặt với nhà họ Lê, cú đấm cuối cùng này của Lê Văn Vân đã trực tiếp giảng nhà họ Lê xuống bảy tầng đất.


Buổi họp cuối năm nay chính là khởi đầu cho sự đổ nát của nhà họ Lê!


Lê Trung Hằng gầm lên: “Lê Hàng, ông điên rồi hả? Rốt cuộc Lôi Bân đã cho ông lợi lộc gì? Tại sao ông lại vu oan giá họa cho chúng tôi như vậy? Sao ông dám hắt nước bẩn của Lê Văn Vân lên đầu chúng tôi?”


Khóe miệng Lê Văn Vân khẽ nhếch lên, sau đó anh nhìn sang Lê Hàng, nói: “Tung chứng cứ cuối cùng ra đi.”


Sắc mặt Lê Hàng không được tốt cho lắm, nhưng để giữ lấy cái mạng này, ông ta đành phải lấy điện thoại ra, sau đó cầm micro nói: “Lúc đó chẳng qua tôi chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi thôi, tôi sợ xong chuyên Lê Trung Hằng sẽ trở mặt nên đã giữ lại đoạn ghi âm lúc ông ta bàn bạc với tôi.”


Nói rồi, ông ta bắt đầu mở đoạn ghi âm đó ra cho mọi người cùng nghe.


Trong đoạn ghi âm, Lê Trung Hằng gọi điện cho Lê Hàng, nói tiếp theo nên hành động như


nào.


Tất cả mọi người có thể nghe ra đó đúng thực là giọng của Lê Trung Hằng.


Lúc này, Lê Văn Vân thả tay ra khỏi bả vai Lê Trung Hằng, cả người ông ta xụi lơ, ngã bệt xuống đất.


Ánh mắt Lê Văn Vân vẫn vô cùng bình tĩnh, anh từ từ liếc mắt quét qua đám người nhà họ Lê bên dưới, quét qua đám thành viên cao cấp của nhà họ Lê, quét qua Lê Vĩnh Sanh!


Khoảnh khắc này, Lê Vĩnh Sanh như già đi mười tuổi, ông ta ngồi trên ghế sô pha, thở gấp, cả người run rẩy.


Đây là ông già đã từng chống đỡ cả nhà họ Lê, lúc này đầu óc ông ta đã sắp nổ tung rồi.


Dòng dõi nhà họ Lê đã lưu truyền bao đời nay, hiển hách vinh quang ở Lâm Hải lâu như vậy, sau hôm nay chắc chắn sẽ xuống dốc.


Lê Tử Thiện, Lê Hoản… một loạt con cháu chi chính của nhà họ Lê, sắc mặt ai nấy đều vô cùng khó coi.


Nhìn dáng vẻ đó của bọn họ, Lê Văn Vân có một cảm giác sung sướng, thoải mái khó tả, tâm trạng bị đè nén chín năm qua giờ phút này mới hoàn toàn được giải tỏa!


Hiện trường nhốn nháo náo động, tất cả mọi người đều đang bàn tán về chuyện này.


Bên dưới, Diệp Hinh đang che miệng, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt!


“Anh ấy thực sự bị oan, anh ấy cũng là nạn nhân!” Nước mắt Diệp Hinh không ngừng rơi xuống.


Diệp Mộng ngồi ở bên cạnh cũng có một chút kích động hiện trên nét mặt. Trong ánh mắt cô, ngoài vẻ mừng vui cho Lê Văn Vân ra còn chứa một cảm xúc không thể giải thích được.


Còn ở đằng xa kia, Lê Cảnh An đang ngồi đó, thân thể khẽ run lên.


Ông ấy cũng đã phải gánh chịu chín năm đầy tai tiếng và áp lực, và ngày hôm nay, mọi thứ sẽ kết thúc.


Đặng Hân Hân mỉm cười, trong mắt ánh lên một chút kinh ngạc, sau đó chuyển thành vẻ bình tĩnh.


Đúng vậy, người đàn ông ở trên sân khấu kia, dù anh có làm chuyện gì khiến người ta phải kinh ngạc, cô cũng đã quen rồi. Mà lật đổ nhà họ Lê dường như cũng chẳng phải chuyện gì to tát lắm.


Hai người Trần Hi và Trần Mỹ Huyên ngồi ở đó, Trần Hi nở nụ cười, nói: “Mẹ, Lê Văn Vân thật sự bị oan mà.”


Trần Mỹ Huyên gật đầu, nghiêm túc nói: “Lần này nhà họ Lê thật sự sắp xong đời rồi.”


Giữa bầu không khí ồn ào, nhốn nháo, Lê Văn Vân đứng trên sân khấu, nhìn Lê Trung Hằng, lạnh lùng nói: “Chúng ta hẹn gặp nhau ở tòa án, sau đó ông hãy tận hưởng cảm giác phải ngồi trong từ đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK