Mục lục
Có rể là chiến vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lát sau, anh đi vào trong quán cà phê, sau khi hỏi nhân viên phục vụ, anh nhìn thấy cách đó không xa ở bên cạnh cửa sổ có một cô gái mặc chiếc váy màu trắng đang ngồi ở đó!


Với mái tóc dài thả xuôi xuống không thể nhìn rõ vẻ ngoài của cô ta, nhưng nhìn từ phía sau chắc cũng được!


Lê Văn Vân sờ mũi, đi tới gần phía trước nhẹ giọng hỏi: “Xin hỏi có phải là cô Doãn Thị Đan không?”


Lúc này, Lê Văn Vân cũng nhìn thấy khuôn mặt của cô gái!


Chỉ có thể nói là ngoại hình trung bình khoảng năm điểm, nhưng so với những người đẹp hàng đầu như Đỗ Tịch Tịch và Đặng Hân Hân vẫn còn kém


xa.


Doãn Thị Đan ngước mắt lên nhìn Lê Văn Vân, khi nhìn thấy bộ đồ của Lê Văn Vân, lông mày của cô ta hơi nhíu lại, sau đó nhạt nhẽo nói: “Tôi đến sớm hơn anh tròn mười ba phút!”


Lê Văn Vân vô cùng ngạc nhiên, hối lỗi nói: “Ừm, thời gian hẹn là sáu giờ, bây giờ mới năm giờ năm mươi phút, tôi đoán là chưa muộn…”


“Để một cô gái đến trước là điều vô cùng bất lịch sự.” Doãn Thi Đan nhìn Lê Văn Vân, sau đó nhíu mày nói: “Anh ngồi xuống trước đi!”


Đối với buổi xem mắt, hình như cô ta đã rất quen thuộc và không có bất kỳ cảm giác xa lạ nào.


Chờ sau khi Lê Văn Vân ngồi xuống, cô gái nhìn Lê Văn Vân, nhận xét nói: “Anh mặc bộ quần áo này có phần thấp kém. Nếu anh muốn đi cùng với tôi thì sau này anh phải thay đổi nó mới được!”


“Ừm!” Lê Văn Vân yên lặng.


Sau đó cô gái lại nhíu mày nói: “Tôi nghe dì Tào nói lúc trước bởi vì một vài chuyện mà anh phải ngồi tù và vừa mới ra tù? Là vì chuyện gì và hiện tại anh làm công việc gì?”


Nghe thấy câu hỏi của cô ta, Lê Văn Vân hơi xấu hổ!


Thực ra anh đến đây chỉ để gặp qua loa và nói chuyện với em gái này một lát thôi, chứ không phải thực sự đến xem mắt.


Chỉ là anh không ngờ khi anh vừa đến, Doãn Thị Đan này sẽ chủ động như vậy, trong thời gian ngắn đã hỏi nhiều vấn đề như vậy.


Nhưng vì đối phương hỏi như vậy nên Lê Văn Vân định hành động theo hoàn cảnh khiến cho đối phương coi thường mình, sau đó từ chối chuyện này.


Anh ho khan nói: “Ừm, đối với các người mà nói, quả thật có chuyện như vậy. Về công việc, hiện tại tôi là người không có nghề nghiệp!”.


“Người không có nghề nghiệp sao?” Doãn Thi Đan hơi nhíu mày, sau đó cô ta nhìn về phía Lê Văn Vân nói: “Bố anh là phó chủ tịch của tập đoàn Hãn Vũ đúng không?”


Lê Văn Vân gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng ở chỗ đó bố tôi không có nhiều quyền hạn, chủ yếu là lương cố định!”.


Quả nhiên sau khi anh nói xong, lông mày của Doãn Thị Đan hơi nhíu lại, trong mắt bắt đầu hiện ra sự chán ghét.


“Vậy bố mẹ anh có mua cho anh một căn nhà riêng ở thành phố Lâm Hải không? Sau này anh có dự định gì cho công việc không?” Doãn Thị Đan ngẩng đầu lên và nhìn về phía Lê Văn Vân hỏi: “Cuộc sống của tôi rất thanh nhã, nếu có thể được thì tôi nhất định sẽ không ở với bố mẹ của anh.”


“Không, hiện tại tôi ở cùng bố mẹ, nếu nói về công việc thì tạm thời tôi chưa suy nghĩ đến chuyện đó, tôi cũng không thiếu tiền tiêu.” Lê Văn Vân thành thật trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK