Mục lục
Có rể là chiến vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc hộp Ngôi sao sa mạc này, bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng trên buổi đấu giá vừa rồi.


Mà đây là do Lôi Bân chi ra một nghìn năm trăm vạn mới lấy được.


Lôi Bân là ai, chủ tịch tập đoàn Hãn Vũ, ở Lâm Hải không ai muốn đụng chạm phải người này.


Bản thân quy mô tập đoàn Hãn Vũ đã rất lớn, phóng tầm mắt ra toàn quốc, cũng là một trong những tập đoàn hàng đầu, cho dù là giàu sang quyền thế như nhà họ Lê cũng phải kiêng dè một hai, hơn nữa tập đoàn Hãn Vũ còn chủ động tiến hành cạnh tranh với nhà họ Lê trên một số sản nghiệp.


Đa số thời điểm vẫn có thể cạnh tranh được, tư bản sau lưng cũng được, bối cảnh cũng thế, đều khá là khủng bố.


Ở Lâm Hải, không ai hi vọng đụng phải Lôi Bân.


Cho nên khi Phương Quân nhìn thấy “Ngôi sao sa mạc” của Lôi Bân xuất hiện trong tay Lê Văn Vân, trong mắt cậu ta hơi co lại!


“Sao Ngôi sao sa mạc lại ở trong tay mày!” Phương Quân thở ra một hơi hỏi.


“Cái này?” Lê Văn Vân sờ mũi nói: “Chủ tịch Lôi bảo tôi mang về giúp ông ấy, làm sao!”


Sắc mặt Lê Hoán cũng hơi biến đổi.


Bọn họ không thể không suy xét lại quan hệ giữa Lê Văn Vân và Lôi Bân.


0


Từ lúc bắt đầu cuộc đấu giá, Lôi Bân lên tiếng vì Lê Văn Vân, đến hiện tại Ngôi sao sa mạc mà Lôi Bân mua được lại giao cho Lê Văn Vân đều chứng minh rằng quan hệ giữa hai người họ không hề tầm thường.


Lê Văn Vân lạnh nhạt nhìn Lê Hoán, lại nhìn sang Phương Quân, sau đó xoay người nhìn Liễu Bạch trên mặt đất: “Nhớ kỹ, sau này đừng có gây chuyện với tôi.”


Nói xong anh lập tức đi ra khỏi câu lạc bộ tennis!


Hơn mười tên vừa nãy không một ai dám lên tiếng.


Một là đám Phương Quân không bảo bọn họ lên, hai là một màn tay không bóp nát gây bóng chày vừa rồi của Lê Văn Vân thực sự dọa bọn họ sợ suốt tè ra quần.


Nhìn Lê Văn Vân nghênh ngang rời đi, những người còn lại mới vội vã đỡ Liễu Bạch lên, lúc này máu của Liễu Bạch đã chảy đầy đất.


“Nhanh đưa Liễu Bạch đến bệnh viện!” Phương Quân vội vàng nói.


Nói xong, sắc mặt cậu ta khó coi cực kỳ.


Mặt cậu ta bị Lê Văn Vân tát một cái, hiện tại hình năm ngón tay in trên mặt đã sưng lên, Lê Hoán và Trương Dục đứng bên cạnh cũng không khác lắm.


“Sao quan hệ của tên Lê Văn Vân này và Lôi Bân lại tốt như vậy, bố tôi rất sợ Lôi Bân, chuyện này e là không dễ xử lý.” Phương Quân thở dài sau đó nhìn về phía Lê Hoán hỏi: “Cậu định làm thế nào?”


Sắc mặt Lê Hoán âm trầm.


Hai lần rồi, anh ta chịu thiệt liên tiếp hai lần trên người Lê Văn Vân!


Anh ta phát hiện bản thân có hơi không nắm rõ con người Lê Văn Vân.


Một người vừa ra tù, quen biết Trần Mỹ Huyên, hiện tại lại có quan hệ không rõ ràng với Lôi Bân.


Cái tát này là khuất nhục lớn nhất từ khi anh ta sinh ra đến nay, anh ta có chút không thể nhịn được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK