Mục lục
Có rể là chiến vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tầm hơn một tiếng sau, Từ Oánh Oánh đi về phía Lê Văn Vân, rồi nhìn Lê Văn Vân đang ngồi bên cạnh cười nói: “Bây giờ đang trong quá trình làm thủ tục rồi, còn khoảng một tiếng nữa là anh có thể lấy xe được rồi.”





Nói đến đây, cô ta nhìn Lê Văn Vân rồi mím môi nói: “Tôi vẫn muốn giải thích với anh một lát, quả thật hôm qua là lần đầu tiên tôi tới sòng bạc ngầm, hơn nữa anh cũng là vị khách đầu tiên của tôi, tôi cũng không còn cách nào khác, dưới tình huống cực kỳ túng thiếu tôi mới đi tới nơi đó.”





Lê Văn Vân mỉm cười với cô ta: “Cô đừng để trong lòng, tôi sẽ không đi nói lung tung đầu, càng không kỳ thị cô.”





Từ Oánh Oánh đỏ mặt: “Tôi… chỉ muốn giải thích với anh một lát thôi.”





Lê Văn Vẫn giữ im lặng, còn Hoàng Thị Kỳ thì cười ha hả nói: “Cô đang coi trọng Lê Văn Vân nhà chúng tôi à?”





Sắc mặt Từ Oánh Oánh hơi thay đổi, vội đáp: “Không phải, tôi…”





“Cô đừng giải thích gì cả.” Lê Văn Vân khẽ cười nói với cô ta: “Cô ấy đang chọc cô đấy.”





Từ Oánh Oánh nhất thời đỏ mặt, rồi xuất phát từ nghề nghiệp, cô ta vẫn nhắm mắt ngồi xuống, bắt đầu giảng giải tường tận một loạt thứ về phụ kiện và tính năng của ô tô cho Lê Văn Vân nghe.





Lê Văn Vân thầm thở dài.





Quả thật trong thế giới của người bình thường, gia đình nào cũng có nỗi khổ riêng.





Anh không nghi ngờ lời nói của người phụ nữ này, vì tiền, dưới tình huống không còn cách nào khác, có lẽ cô ta chỉ có thể bước đi trên con đường này.





Anh biết rõ trên thế giới này, nếu không có tiền thì khó mà tiến lên nửa bước, cũng giống như ba năm kết hôn của anh và Nguyễn Vũ Đồng trước đây, anh đã sống cực kỳ mệt nhưng vẫn kiếm được rất ít tiền.





Cũng giống như Lâm Nhã, vì trong nhà mẹ bị bệnh, buộc phải từ bỏ công việc ổn định để ra ngoài liều một phen, vì đi làm mà liên tục bị Vương Ý quấy rối.





Nhưng anh có thể giúp đỡ cho Lâm Nhã, chứ không thể nào đi cứu mỗi người.





Tầm một tiếng sau, cả hai chiếc xe đều được mang tới. Trong ánh mắt ngưỡng mộ của người đàn ông trung niên, Từ Oánh Oánh đã hoàn thành khoản tiêu thụ này, Lê Văn Vân và Hoàng Thị Kỳ lái xe về tiểu khu.





Sau khi mua mấy món ăn ở dưới lầu, hai người liền trở về nhà.





Mấy ngày nay Phạm Nhược Tuyết vẫn đang nghỉ ngơi, Linh Môn thập tam châm đã tiêu hao một lượng lớn sức lực của cô.





Ăn cơm xong, ba cô gái vẫn tụ lại một chỗ xem TV, còn Lê Văn Vân lặng lẽ trốn ở bên cạnh hấp thụ hai khúc xương kia.





Sau khi hấp thụ liên tiếp bốn khúc xương, Lê Văn Vân cảm thấy mình đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, nhưng cụ thể là mạnh tới trình độ nào thì anh không nói ra được. Dù sao cũng không có vật tham chiếu, hơn nữa sau khi đạt tới siêu cấp thì không có cấp bậc chính xác để phân chia.





Nhưng trên siêu cấp chắc chắn cũng có phân chia mạnh yếu, chẳng hạn như Trác Nhất Minh, ông ta đượC xưng là vô địch trong nhân gian.





Mặc dù mọi người đều biết, ông ta chỉ có thể vung một đạo cuối cùng, sau đó Trác Nhất Minh sẽ phải chết, nhưng chẳng có ai dám đi khiêu khích ông ta.





Bởi vì không ai có thể đỡ nổi một đao này của ông ta.





“Anh lại mạnh hơn rồi.” Thấy Lê Văn Vân đứng dậy, Hoàng Thi Kỳ ước ao nói.





Trong lòng cô ta hơi sốt sắng, cô ta lo Lê Văn Vân ngày càng mạnh hơn, rồi sẽ tới một ngày, thậm chí cô ta còn không thể đứng bên cạnh Lê Văn Vân.





“Cốc cốc cốc!”





Đúng lúc này, tiếng gõ cửa bỗng vang lên, Lê Văn Vân đi ra mở cửa thì phát hiện Vương Hồng đang đứng ngoài cửa cười hớn hở.





Từ sáng đến tối ông ta đều nở nụ cười, như thể rất hòa nhã dễ gần, nhưng Lê Văn Vân biết rõ đằng sau nụ cười của lão già này ẩn chứa trái tim nham hiểm đến nhường nào.





“Ôi chao, mọi người đều ở đây à?” Vương Hồng nhìn mấy người Lê Văn Vân hỏi.





Rồi ông ta cau mày hỏi: “Lão già Trác Nhất Minh kia không có ở đây à? Tôi đang định đánh một trận với ông ta đây” Sau đó ông ta đi vào nhà cười hp mắt nhìn Lê Văn Vân nói: “Hôm nay tôi đã đi gặp Hoàng Tông Thực, ông ta nói cậu đã lấy đi một khúc xương từ chỗ ông ta, xem ra… cậu đã tìm được khúc xương có thể hấp thụ rổi. “Hà?” Lê Văn Vân cau mày hỏi: “Y ông là sao?” Vương Hồng nhn Lê Văn Vân nói: “Hôm nay tôi tới đây là muốn nói cho cậu biết về chuyên khúc xương này.”








Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK