Mục lục
Có rể là chiến vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con dao này, từng thuộc về người gác đêm, là binh khí đứng thứ tám trong kho vũ khí, tên của nó là: Nhu Quang!


Lúc Giản Hưng nhập cuộc, Lê Văn Vân đã biết e rằng trận chiến này sẽ áp lực hơn trận chiến của ba năm trước rất nhiều.


Năm đó mặc dù có rất nhiều cao thủ, nhưng người mạnh nhất chẳng qua cũng chỉ là Bùi Nghênh Tùng – một siêu cấp mà thôi. Còn lần này, người đứng thứ bảy trên Thiên Bảng – Giản Hưng thật sự rất mạnh.


Lê Văn Vân không biết phải làm gì, nhưng trong cuộc chiến này, anh vẫn phải chiến đấu.


Anh phải bảo vệ sự an toàn của Vương Gia Kỳ.


“Long Nhã Lâm, ở bên cạnh Vương Giai Kỳ.” Lê Văn Vân nói khẽ, sau đó anh ném thanh đao về phía trước trên mặt đất, cắm vỏ đao xuống đất.


Bên cạnh anh là hai thanh đao đã rút ra khỏi vỏ của Phạm Nhược Tuyết, dao Lam Tinh của


Hoàng Thi Kỳ cũng đã rút ra.


“Chiến đấu đến hơi thở cuối cùng!” Lê Văn Vân tiến lên trước một bước.


Phía sau, Hoàng Thị Kỳ và Phạm Nhược Tuyết cũng đồng thanh nói: “Lưỡi dao hướng vào đâu thì trái tim sẽ hướng về đó.”


“Chiến đấu không có đường lùi.”


Lê Văn Vân thấp giọng gầm lên: “Chiến!”


Ngay sau đó, cả người anh lao ra, linh khí tăng lên cuồng bạo, tay trái cầm đao Phá Không, đạo ngắn lập tức được tuốt ra khỏi vỏ, vùng ra ngoài.


“Vút!”


Khoảnh khắc này, Vô Danh – thanh đao đã ba năm chưa được rút ra khỏi vỏ, nay lại được nhìn thấy ánh mặt trời.


“Keng.”


Âm thanh rút ra khỏi vỏ của Vô Danh thật lạnh lảnh, dưới ánh mặt trời, lưỡi đao phản chiếu một tia sáng chói lóa.


Tay trái Lê Văn Vân sử dụng chân khí để điều khiển Phá Không ở một khoảng cách từ trên không, còn tay phải cầm Vô Danh lao thẳng đến chỗ Giản Hưng.


Song đao lưu.


Thương hiệu của Lê Văn Vân, trường đạo chủ công, chân khí điều khiển đoản đao, đoản đao giống như một bóng ma không ngừng gây rối. Đây là đấu pháp do Lê Văn Vân phát minh ra trong thời gian ở Người Gác Đêm.


Tất nhiên, khi thực hiện nhiệm vụ thì Lê Văn Vân không có quá nhiều cơ hội để thực hiện song đao lưu! Hầu hết đao Vô Danh vẫn chưa ra khỏi vỏ đã kết thúc nhiệm vụ rồi.


Giản Hưng lạnh lùng nói: “Ông đi xử lý hai người kia.”


Nói xong, khóe miệng anh ta hiện lên vẻ háo sắc: “Bắt sống là được rồi, dù sao cũng là hai người đẹp.”


Vẻ mặt của Lâm Thiếu Hoa hơi thay đổi, nhìn vóc dáng gần như hoàn hảo của Phạm Nhược Tuyết, ông ta liếm môi nói: “Bác sĩ Phạm này là nữ thần của rất nhiều Người Gác Đêm, nếu có thể nếm thử thì cũng thật ..”


Lúc này, sắc mặt của ông ta thay đổi, Lê Văn Vân đã nhảy lên cao rồi, tay phải cầm thanh đạo Vô Danh nhảy từ trên không trung xuống chém mạnh mẽ dứt khoát xuống giản Hưng.


“Rầm!”


Một trận âm thanh vù vù, trộn lẫn với làn sóng không khí từ chỗ Lê Văn Vân lan rộng ra!


“Mẹ nó, đúng là siêu cấp, thằng nhóc này còn quá trẻ mà.” Lâm Thiếu Hoa tái mặt vì kinh ngạc.


Từ đỉnh cấp đến siêu cấp cách nhau cả một trời một vực, Lâm Thiếu Hoa đã bế tắc gần nửa đời người ở cảnh giới này, thế mà bây giờ Lê Văn Vân còn trẻ như vậy đã đạt đến cảnh giới mà ông ta mơ ước nên trong lòng thật sự kinh hãi.


Lâm Thiếu Hoa không dám tiến sâu vào trung tâm của trận chiến siêu cấp, ông ta rời đi ngay lập tức, muốn tìm Hoàng Thi Kỳ và Phạm Nhược Tuyết.


“Keng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK