Mục lục
Có rể là chiến vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc anh trở về nhà của Phạm Nhược Tuyết thì Phạm Nhược Tuyết và Lý Tiểu U đã trở về rồi, Lê Văn Vân ngạc nhiên hỏi: “Nhanh vậy sao?”


“Tôi trực tiếp liên lạc với đám người Tần Quốc Thành và những người khác, chắc bây giờ bọn họ đã ở Lâm Hải rồi.” Phạm Nhược Tuyết nói, sau đó quay sang nhìn Lê Văn Vân rồi hỏi: “Ngày mai tôi và Tiểu U sẽ đi cùng chuyến bay với Vương Giai Kỳ tới Yến Kinh, anh cũng nên mau chóng xử lý cho xong những vấn đề ở bên này đi. Một khi đã đến Yến Kinh thì không chỉ có chuyện của Vương Giai Kỳ đâu, phía trên cũng sẽ giao thêm các nhiệm vụ khác nữa đấy.”


“Nhiệm vụ gì?” Lê Văn Vân hỏi.


“Khi nào đến Yến Kinh tôi sẽ nói cho anh biết” Phạm Nhược Tuyết trầm ngâm nói: “Ngoài ra, tất cả các tin tức liên quan đến anh trên các diễn đàn tôi cũng sẽ cố gắng giúp anh xóa sạch, sau khi đến Yến Kinh thì thân phận của anh là nhân viên bình thường ở một công ty.”


“Không phải chứ.” Lê Văn Vân trách móc: “Chẳng lẽ cô muốn tôi ngày nào cũng phải đi làm từ tám giờ sáng tới năm giờ chiều mới được về sao?”


“Chỉ bố trí cho có hình thức thôi, anh có đi muộn về sớm thì cũng chẳng có ai xử lý anh.” Phạm Nhược Tuyết nói nhỏ: “Hơn nữa ở công ty kia… anh cũng có hai mươi phần trăm công ty cổ phần đấy.”


“Ồ.” Lê Văn Vân sờ mũi sau đó nói: “Được thôi, các cô thu xếp rồi giao nhiệm vụ cho tôi, sau đó đưa danh sách tất cả các nhân viên của Hồng Nguyệt ở Yến Kinh, cũng như những thành viên của tổ chức đã ra tay lúc trước cho tôi, tôi sẽ làm thịt từng người một.”


“Đến lúc đó sẽ thu xếp rồi giao cho anh” Phạm Nhược Tuyết nở một nụ cười lạnh lùng: “Hiện tại các tổ chức ngầm này ngày càng hoạt động thường xuyên, đã đến lúc phải cho bọn họ một hồi chuông cảnh tỉnh rồi.”


Cô nói xong thì xoay người nhìn Lê Văn Vân rồi hỏi: “Tận dụng khoảng thời gian dưỡng thương cho số hai này, anh cố gắng giải quyết hết tất cả những việc còn sót lại ở đây đi.”


Lê Văn Vân gật đầu nói: “Tôi biết rồi, à quên nữa, bây giờ Thị Kỳ thế nào rồi?”


“Đã hồi phục được một phần, hiện tại chỉ có thể xuống giường đi lại trong một thời gian ngắn, nhưng khả năng hồi phục của cô ấy rất mạnh, tôi nghĩ khoảng chừng mười ngày nữa cô ấy sẽ hồi phục hoàn toàn.” Phạm Nhược Tuyết nói.


Lê Văn Vân thở dài một hơi.


Sau khi trò chuyện một lát, Phạm Nhược Tuyết và Lý Tiểu U lập tức thu dọn đồ đạc, bởi vì ngày mai phải lên đường nên hai người bọn họ cũng không đi ra ngoài trực đêm.


Trong thời gian bọn họ thu dọn đồ đạc thì Lê Văn Vân đi đến phòng bệnh của Hoàng Thi Kỳ một lúc, sau đó mới trở về tắm rửa lên giường đi ngủ.


Rạng sáng ngày hôm sau, Lê Văn Vân bị một cuộc gọi đến đánh thức vào lúc mười giờ sáng, là Lôi Bân gọi tới.


“A lô!” Lê Văn Vân nhận cuộc gọi rồi lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”


“Cậu đến công ty một chuyến đi.” Lôi Bân nói: “Cậu và cái cô Tần Tuyết Nhi kia đã xảy ra chuyện gì vậy, cô ta dẫn người xông vào công ty của chúng ta kia kìa.”


“Dẫn người đến? Dẫn ai? Ông không biết đuổi thẳng cổ bọn họ sao?” Lê Văn Vân không còn lời nào để nói.


“Đuổi thẳng cổ… e rằng không được đâu.” Lôi Bân sờ sờ mũi nói: “Cậu qua đây đi rồi biết.” Lôi Bân nói xong liền cúp máy.


Lê Văn Vân sờ sờ mũi, bản tin bán nghi nhìn điện thoại sau đó bò dậy khỏi giường, đi tới phòng bệnh của Hoàng Thị Kỳ nhìn qua một chút: “Cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?”


“Tốt hơn nhiều rồi, anh đỡ tôi dậy đi, tôi muốn xem chương trình truyền hình một lát” Hoàng Thi Kỳ nói: “Hơn nữa… tôi có hơi đói bụng rồi.”


Lê Văn Vân ngẩn người.


Anh ôm Hoàng Thi Kỳ đặt lên ghế sô pha, bật ti vi cho cô ta rồi đi xuống siêu thị ở dưới lầu mua cho cô ta một đống lớn đồ ăn, sau khi rửa mặt qua loa thì anh chạy tới tập đoàn Hãn


Vũ.


Cùng lúc này, trong một biệt thự ở bên Lâm Hải.


Tạ Vân yếu ớt tỉnh dậy từ trên giường, anh ta chỉ thấy đầu mình đau đớn như muốn nứt ra, dáo dác nhìn xung quanh một lát rồi lên tiếng hỏi: “Tôi về nhà thế nào vậy?”


Lúc này, anh ta cảm thấy có gì đó không ổn sau đó mới phát hiện ra mình không mặc gì cả.


“Đệch, chuyện quái gì đã xảy ra vậy?” Trong lòng anh ta hơi căng thẳng.


Những chuyện đã xảy ra tối hôm qua anh ta hoàn toàn không nhớ rõ, chỉ nhớ được mình tìm Lê Văn Vân uống rượu, uống hết ly này tới ly khác, ly rượu rỗng không ngừng được rót đầy sau đó… anh ta liên tục uống cạn nó.


“Má nó, cái thằng cha đó có thể uống được nhiều như vậy hả?” Tạ Vân chửi một câu: “Hi vọng hôm qua mình không làm gì ngu ngốc.”


Anh ta vừa nói thầm vừa bật điện thoại và mở ra.


“Ting ting, ting ting.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK