Mục lục
Có rể là chiến vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trác Nhất Minh cũng có mặt ở đó, ông ta đang trao đổi chuyện gì đó với đám người Phạm Nhược Tuyết.


Nhìn thấy Lê Văn Vân quay về, Trác Nhất Minh ngẩng đầu hỏi: “Giản Hưng chạy thoát rồi à?”


Lê Văn Vân gật đầu nói: “Ừ, anh ta đến chỗ đông người nên tôi không dám ra tay.”


Lúc này, Trác Nhất Minh có một loại cảm giác như đã trút được gánh nặng.


Ông ta có một loại tình cảm khó tả dành cho Giản Hưng.


Cả đời Trác Nhất Minh không có con cái, ở một góc độ nào đó, Giản Hưng chính là con nuôi của ông ta, được ông ta tự tay dạy dỗ khôn lớn, kết quả anh ta lại phản bội Người Gác Đêm.


Nhiệm vụ ẩn dấu của mỗi một Người Gác Đêm số 0 là giết chết Giản Hưng, quy định này do Trác Nhất Minh ban hành.


Nhưng nếu Trác Nhất Minh chết thật thì trong lòng ông ta vẫn sẽ thấy rất phức tạp.


Trác Nhất Minh nhìn Lê Văn Vân, hiểm thấy ông ta không nổi giận với Lê Văn Vân mà chỉ mỉm cười nói: “Tôi nghe Phạm Nhược Tuyết nói rằng cậu đã gặp Giản Hưng nên rất lo lắng, nhưng… thực lực của cậu phát triển nhanh thật đấy, tôi không nhìn lầm cậu mà. Sau này Người Gác Đêm giao vào tay cậu thì tôi cũng an tâm hơn nhiều.”


Lê Văn Vân không quan tâm đến lời nói của ông ta mà chỉ nhìn Long Nhã Lâm và Vương Giai Kỳ ở bên cạnh.


Mặc dù hai cô gái đều tập luyện võ thuật, nhưng từ nhỏ đến giờ chỉ sinh sống trong thành phố nên chưa từng gặp phải mấy cảnh đánh đấm chém giết này.


Long Nhã Lâm vừa khóc vừa hét rằng muốn báo thù cho bố mẹ, nhưng khi đối mặt với nhiều cái chết như vậy thì cảm xúc của cô ấy lại không chịu đựng nổi, hai cô gái tựa vào nhau run rẩy, thậm chí còn đang nôn khan.


Anh cau mày nói: “Mọi người giải quyết tốt hậu quả đi, tôi đưa bọn họ về nhà trước.”


“Được!” Trác Nhất Minh nói xong, đồng thời nhìn về phía Lâm Thiếu Hoa trên mặt đất: “Nhiệm vụ lần này đã hoàn thành tốt đẹp, bắt đầu từ hôm nay sẽ hoàn toàn xóa sổ Bóng Tối.”


Lê Văn Vân cũng không quan tâm lắm, anh thở dài rồi đi tới chỗ Vương Giai Kỳ và Long Nhã Lâm thản nhiên nói: “Đi thôi, tôi đưa các cô về trước.”


Long Nhã Lâm cố gắng hết sức để mình bình tĩnh lại và gật đầu!


Sau khi lên xe của Long Nhã Lâm, Lê Văn Vân ném Phá Không và Vô Danh vào xe của Phạm Nhược Tuyết và Hoàng Thi Kỳ, chào họ rồi lái xe đưa người đi trước.


Qua gương chiếu hậu, anh nhìn hai cô gái đang sợ hãi ngồi ở hàng ghế sau thì bình tĩnh nói: “Đây là cuộc sống thường ngày của Người Gác Đêm, đừng có khao khát được gia nhập vào Người Gác Đêm quá. Thật ra được sống một cuộc sống yên ổn trong thành phố, có đủ tiền tài vật chất đã rất tốt rồi.”


Lần này, hai cô gái khao khát vô tận đối với việc gia nhập Người Gác Đêm đã không phản bác lại bất cứ điều gì.


Thậm chí họ chưa dám nói gì, trong tâm trí chỉ toàn hình ảnh của khoảng hai mươi cái xác chết kia!


Họ thậm chí không thể hiểu tại sao, cùng là những cô gái nhưng Hoàng Thi Kỳ và Phạm Nhược Tuyết lại giết người một cách bình tĩnh như vậy.


Lê Văn Vân mỉm cười, anh đoán rằng hai cô gái này sẽ phải gặp ác mộng một thời gian dài mới có thể điều chỉnh lại được.


Nhưng bản thân Lê Văn Vân lại khá thoải mái, dù sao lần này Long Nhã Lâm cũng không còn tâm trạng để nói anh dẫn cô ấy vào Người Gác Đêm nữa.


Hầu như toàn bộ cao thủ của Bóng Tối đã bị tiêu diệt. Bản thân Hồng Nguyệt, cộng với những hành động trước đây của Lê Văn Vân ở Giang Thành Lâm Hải, mười sát thủ hàng đầu của thế giới ngầm, một tên hợp tác với Lê Văn Vân, một tên thì bị đưa tới nhà tù Người Gác Đêm, còn một tên vẫn chưa từng xuất hiện.


Sự việc của Đỗ Tịch Tịch dẫn đến việc Ảnh Tử bị phế, hơn nữa hai sát thủ kim bài và hồng bài liên tục bỏ mình khiến nguyên khí của Hồng Nguyệt cũng coi như bị tổn thương nặng.


Hơn nữa Bùi Nghênh Tùng lại lẩn trốn.


Lê Văn Vân cho rằng mình sẽ có thêm một thời gian yên ổn, anh có thể yên tâm đi tìm xương rồng, sau đó suy nghĩ đến chuyện đi tìm dòng họ Demps để báo thù.


Khi lái xe từ ngã ba ra đường chính, anh nhận thấy những chiếc xe màu đen đang đậu ở ngã ba đã biến mất, nhưng anh không để ý lắm.


“Tôi đưa các cô về văn phòng của Vương Giai Kỳ, sau đó cô tự lái xe về được không?” Anh vừa lái xe vừa hỏi Long Nhã Lâm.


“Không cần!” Long Nhã Lâm nói: “Buổi tối tôi sẽ không về nhà, tôi ngủ với Giai Kỳ.”


Rõ ràng, trong lòng cô ấy vẫn còn sợ hãi.


Nghe thấy cô ấy nói vậy, Lê Văn Vân cười ha hả: “Các cô đều sợ như vậy à? Hay là tối nay tôi ngủ với các cô nhé, tôi không nghĩ gì nhiều đầu, tôi chỉ lo lắng các cô sẽ không chịu nổi đòn tâm lý này thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK