Mục lục
Có rể là chiến vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Văn Vân gật đầu. Đợi sau khi Bành Hàn Đông đi ra ngoài, Lê Văn Vân đi đến bên cạnh Lâm Nhã. Anh kéo áo Lâm Nhã nói: “Bình tĩnh, ngồi xuống trước đi. Tôi nói chuyện với người đó một chút.”


“Chẳng có gì hay mà nói, mày chỉ có một sự lựa chọn, đưa tiền đây!” Lâm Mậu Thời bày ra bộ dạng vô lại nói: “Nếu không thì miễn bàn. Đến lúc đó tạo sẽ đến đây quấy rầy nó mỗi ngày.”


Lê Văn Vân vuốt mũi nói: “Nói thật, tôi lớn đến chừng này, biết bao nhiêu năm rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp một người cha như ông. Giờ đã là thế kỷ 21 rồi, trọng nam khinh nữ thì thôi đi, vậy mà lại còn áp bức con của mình như thế. Nói ông là cặn bã cũng đã là coi trong hai chữ này rồi.”


Lâm Mậu Thời nghe được lời này của Lê Văn Vân thì thoáng sửng sốt một chút, sau đó lại trưng ra bộ dạng côn đồ vô lại mà nói: “Đừng có nói mấy thứ có, không này nữa. Đưa tiền, tạo đi ngay lập tức, hơn nữa về sau sẽ không tiếp tục đến quấy rầy nó nữa.”


“Đừng nghĩ nữa!” Lê Văn Vân nói: “Chẳng có cái lý này, chưa nói đến Lâm Nhã không có một chút tình cảm nào với ông, mẹ nó, chỉ dựa vào cái tính nết thối tha của ông thì cho ông một ngàn vạn cũng bị ông tiêu hết sạch thôi. Về sau ông vẫn sẽ tiếp tục đi quấy rối Lâm Nhã. Tôi nói rõ cho ông biết, tiền, một xu ông cũng đừng mong lấy được.”


“Không lấy được tiền thì tao sẽ khiến Lâm Nhã cũng không sống tiếp được nữa.” Lâm Mậu Thời cười khẩy một tiếng nói.


“Không, ông nghĩ nhiều rồi. Lâm Nhã sẽ sống tiếp, hơn nữa còn sống vô cùng tốt. Ông cũng biết, tháng trước cô ấy đã lấy được hoa hồng sáu mươi vạn, tháng sau mới có thể nhận. Lại nói tiếp, tôi thật ra rất tò mò, sao ông biết cô ấy có tiền thưởng sáu mươi vạn nhỉ?”


“Chuyện này không liên quan đến mày” Lâm Mậu Thời cười khẩy nói.


“Cũng đúng, không quan trọng như vậy nữa. Thứ tôi muốn nói là, Lâm Nhã bây giờ đã chịu trách nhiệm cho một dự án của nhà họ Vương, chính là nhà họ Vương vô cùng vô cùng giàu có ở Yên Kinh, hẳn là ông đã nghe nói rồi. Chờ dự án này kết thúc, khẳng định cô ấy sẽ trở thành lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Trí Đạt. Thời điểm đó thì tiền lương một năm mấy trăm vạn cũng là con số nhỏ thôi.” Lê Văn Vân vui tươi hớn hở nói: “Tất nhiên, số tiền này, ông cũng chẳng cách hưởng thụ được dù chỉ một xu!”


Lâm Mậu Thời nghe lời Lê Văn Vân nói, sắc mặt ngày càng trở nên khó coi. Ông ta cắn răng nói: “Hộ khẩu của nó vẫn còn đang ở chỗ ông đây, nó phải dưỡng lão cho ông đây. Nếu về sau nó có tiền như vậy, vậy về sau còn phải cho ông đây một năm hai mươi vạn mới được.”


“Quả nhiên không biết xấu hổ đến mức này mà.” Lê Văn Vân cười như không cười, nhìn Lâm Mậu Thời nói: “Tôi cũng nói rồi, số tiền đó, ông không lấy được một xu nào. Nể tình ông là bố ruột của Lâm Nhã, hơn nữa ngoại trừ buổi sáng hôm nay và lần này, tôi xem như đã cho ông hai cơ hội. Nhưng quá tam ba bận, nếu ông còn dám đến công ty gây chuyện một lần nữa, ông sẽ hoàn toàn hối hận.”


“Hối hận cái gì? Chẳng lẽ mày còn muốn giết ông đây hay sao?” Lâm Mậu Thời gầm lên.


“Đưa ông đến một nơi thích hợp cho ông ở mà thôi.” Lê Văn Vân thản nhiên nói: “Còn bây giờ, ông có thể cắt đi.”


Đúng vậy, nếu Lâm Mậu Thời này vẫn còn náo loạn, Lê Văn Vân dự định bắt ông ta đưa đến khu Tội Ác!


Lâm Nhã hẳn là sẽ không nói gì cả. Trên thực tế, cô ấy và Lâm Mậu Thời này chẳng những không có tình cảm mà thậm chí có thể nói là hận rồi.


Khu Tội Ác, đó không phải là một nơi mà một người bình thường có thể ở lại.


Nói xong, anh bước đến bên cạnh Lâm Mậu Thời.


Lâm Mậu Thời nhìn thấy Lê Văn Vân đến gần, lại nghĩ đến chuyện buổi sáng nay, ông ta ngay lập tức đứng dậy, sau đó nhanh chóng lui ra phía sau, nhìn Lê Văn Vân một cách đề phòng, hỏi: “Mày muốn làm gì, mày muốn làm gì với tao?”


“Không có gì, mời ông rời đi mà thôi.” Lê Văn Vân thản nhiên nói: “Tất nhiên, nếu ông không muốn rời đi, tôi sẽ mời ông đi ra ngoài.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK