Mục lục
Có rể là chiến vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dìu Đỗ Thương Bắc ngồi xuống, Đỗ Thương Bắc nhìn Lê Văn Vân nói: “Chú thật sự không biết làm sao cảm ơn cháu, cũng không biết lấy gì cảm ơn, không bằng… giao Tịch Tịch cho cháu, cháu cưới Tịch Tịch, thế nào?”


Lê Văn Vân: “…”


“E hèm” Nghĩ đến nụ hôn trước xe của Đỗ Tịch Tịch, Lê Văn Vân có chút xấu hổ nhìn Đỗ Thương Bắc nói: “Chú Đỗ, nói thật nếu như nói xứng đôi, Đỗ Tịch Tịch ở cùng cháu sẽ không phải chịu khổ, nhưng mà… chủ cũng biết thân phận của cháu, biết cháu là người nào, biết cháu phải đối mặt với nguy hiểm thế nào!”


“Có lẽ ngày mai, cháu vì chấp hành nhiệm vụ mà bị người khác chém chết” Lê Văn Vân nói.


Đỗ Thương Bắc liền nói: “Vậy chú liền giao Tịch Tịch cho Người Gác Đêm, con bé còn trẻ, bây giờ gia nhập Người Gác Đêm cũng không muốn nha, con bé trở thành chiến hữu của cháu. Hai đứa có thể bên nhau rồi?”


“Chủ đồng ý chủ động đưa cô ấy đến Người Gác Đêm sao?” Lê Văn Vân kinh ngạc nói.


Đỗ Thương Bắc thở dài nói: “Sống chết của bản thân chứ không quan trọng, nhưng lần trước thêm lần này, chú thật sự cảm thấy sợ hãi rồi, chứ không biết có lần sau không?”


Lê Văn Vân im lặng, quả thật như vậy.


Hồng Nguyệt đối với Đỗ Thương Bắc, rõ ràng là nhắm đến cục xương đó, bây giờ xương đã bị anh hấp thụ rồi, Bùi Nghênh Tùng có khả năng nghĩ rằng đồ mình đưa qua là giả, không loại trừ khả năng ông ta tiếp tục ra tay với Đỗ Thương Bắc và Đỗ Tịch Tịch.


Anh yên lặng một lát rồi nói: “Như thế này đi, chú Đỗ, khoảng thời gian này, vì an toàn của mọi người, cháu đưa chú và Tịch Tịch đến phía bên Người Gác Đêm, đợi đến khi cháu diệt trừ toàn bộ người của Hồng Nguyệt, mọi người lại quay đây, thế nào? Còn về công ty chú phía bên này. Cháu để chủ tịch Lôi của tập đoàn Hãn Vũ cử người qua đây, đảm bảo xử lý mọi thứ chu toàn”


Sắc mặt Đỗ Thương Bắc vui mừng nói: “Thế này tốt quá rồi!”


Lê Văn Vân cười cười nói: “Vậy cứ quyết định như vậy đi.”


Nói đến đây, anh họ nói: “Cái thứ mà, chú Đỗ, chính là cục xương mà chú đưa cho cháu, không biết tại sao bị cháu hấp thụ rồi, đã xâm nhập vào trong cơ thể của cháu.”


Đỗ Thương Bắc ngạc nhiên, có hơi không hiểu lời của Lê Văn Vân nói là ý gì, nhưng mà con mắt của ông ta khẽ chuyển, nặng nề nói: “Lê Văn Vân à, đó là vật bảo gia truyền của nhà chú, chỉ có thể truyền cho người của thế hệ sau, cháu nói bây giờ nó ở trong cơ thể cháu, từ góc độ này nói, cháu chính là người của nhà họ Đỗ rồi, đây là lão tổ nhà chúng ta lựa chọn cháu đó, cháu phải ở bên Tịch Tịch mới được, dù sao đây cũng là lựa chọn của ông trời.”


“Như vậy cũng được sao” Lê Văn Vân kinh ngạc nói.


Anh không có tiếp tục nói với Đỗ Thương Bắc, còn nói nữa, quan tài của lão tổ nhà họ Đỗ không giữ vững được nữa.


Anh vội vàng móc điện thoại, gọi điện thoại cho Phạm Nhược Tuyết.


Rất nhanh, điện thoại được bắt máy, Phạm Nhược Tuyết nói: “Thế nào rồi?”


“Bùi Nghênh Tùng đích thân ra tay.” Lê Văn Vân nói.


“Bây giờ Đỗ Tịch Tịch đã được an toàn chưa?” Phạm Nhược Tuyết hỏi lần nữa.


“An toàn rồi, tôi đã cứu được rồi.” Lê Văn Vân thở một hơi nói: “Nhưng mà thân phận của tôi chắc là bại lộ rồi, tôi không giết được Bùi Nghênh Tùng. Ông ta chạy rồi, nhưng mà tên Ảnh Tử bên cạnh ông ta, giờ là đồ bỏ đi!”


“Anh có sao không?” Phạm Nhược Tuyết hỏi.


Lê Văn Vân đắc ý nói: “Làm sao có chuyện gì được, Bùi Nghênh lùng nhìn thấy tôi liền giống như rùa vậy, chạy đi mất.”


Nói đến đây, Lê Văn Vân nghiêm mặt nói: “Bùi Nghênh Tùng và Ảnh Tử đích thân đến bắt bọn họ, mục đích của Bùi Nghênh Tùng là bởi vì khúc xương trong tay họ. Tôi hoài nghi lý do bọn họ ra tay với nhà họ Vương cũng là như vậy.”


“Được, đợi anh quay về Yến Kinh, chúng ta lại tiếp tục bàn bạc.” Phạm Nhược Tuyết nói.


“Đúng rồi, cô cho người đón Đỗ Tịch Tịch và Đỗ Thương Bắc về Người Gác Đêm nhé, tôi lo lắng Hồng Nguyệt sẽ tiếp tục động thủ với bọn họ.” Lê Văn Vân nói.


“Được, tôi đi liên lạc.” Phạm Nhược Tuyết nói.


Đồng thời, cách đường cao tốc gần khoảng năm mươi kilomet, Bùi Nghênh Tùng đang lái xe.


“Ánh Tử, ráng lên, cậu phải cố gắng lên!” Bùi Nghênh Tùng hét lên: “Bây giờ tôi đưa cậu đi tìm Xích Tinh, anh ta nhất định trị khỏi cho cậu!”


Ảnh Tử không nói chuyện, anh ta ngồi ở phía sau, gương mặt trắng bệch.


“Khụ, khụ.”


Anh ta không ngừng ho khan, luôn có máu tươi chảy ra ngoài.


Bùi Nghênh Tùng liên tục đạp ga, trên khuôn mặt của ông ta tràn đầy sự lo lắng, vừa lái vừa gọi điện thoại.


Rất nhanh, một âm thanh khàn khàn vang lên nói: “Alo. Không phải tôi đã từng nói không có chuyện gì thì đừng liên lạc tôi sao?”


“Giản Hưng, Người Gác Đêm số 0 hiện thân rồi, chính là người tên Lê Văn Vân đó, anh ta


hiện thân rồi.” Bùi Nghênh Tùng hét lên trong điện thoại.


“Tôi biết anh ta hiện thân rồi, còn gọi điện thoại với anh ta một lần.”


Bùi Nghênh Tùng ngây ngốc, sau đó ông ta hét lên nói: “Tại sao anh không nói với tôi anh ta vẫn còn sống, anh nói với tôi, tôi sẽ không lộ diện rồi.”


“Tại sao tôi phải nói với ông, hơn nữa… ông cũng chẳng hỏi tôi.” Giọng nói khàn khàn của Giản Hưng có chút lười biếng nói: “Lúc trước Lâm Thiếu Hoa hỏi tôi, tôi có nói với ông ta rồi.”


Gương mặt của Bùi Nghênh Tùng sững sờ, sau đó cắn răng nói: “Được, tôi không quan tâm có vấn đề hay không, bay giờ anh đi giết anh ta cho tôi, anh ta ở Giang Thành.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK