Mục lục
Có rể là chiến vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Hàng, Lý Phong, Lý Lợi, Lý Đạo Nhiên, Lý Đông Dã! Một nhà năm miệng ăn của nhà họ Lý đều tụ tập đông đủ.





Ngoài năm người họ, còn có một tên ăn mặc giống như đạo sĩ. Ông ta gục đầu, mắt khẽ nhắm, trông giống hệt như một ông già tuổi cao sức yếu lúc nào cũng buồn ngủ.





Khoảnh khắc nhìn thấy người này, tâm trạng Lê Văn Vân lập tức rơi xuống đáy cốc!





Anh nhận ra tên đó, trong Người Gác Đêm có thông tin về người này. Nhưng đó chỉ là những tin tức đã lâu, phủ đầy tro bụi rồi mà thôi.





Người này tên là Vân Đạo Tử, là một đạo sĩ, rất lâu về trước, ông ta từng là người đứng đầu Địa Bảng.





Tuổi ông ta cũng tương đối lớn, bây giờ chắc cũng phải hơn một trăm rồi.





Người này là người cùng thời đại với Lý Đông Dã, thậm chí có khi là cùng thời với đám người Demps.





Vào niên đại đó, ông ta cũng được xem là nhân vật có máu mặt ở thế giới ngầm, hơn nữa phong cách ông ta thật sự rất giống nhàn vân dã hạc”, không thiết gia nhập tổ chức nào, chỉ thích độc lại độc vãng. …





Tuy nhiên về sau, ông ta bỗng dưng mất tích. Có người nói ông ta đã chết, cũng có lời đồn ông ta đã ẩn cư trong rừng sâu núi thẳm, trở thành một đạo sĩ chân chính.





Không ngờ nhiều năm trôi qua như vậy, Lê Văn Vân vậy mà lại gặp được ông ta ở chỗ này.





Ông ta đã từng đứng đầu Thiên Bảng, chỉ cách siêu cấp một bước ngắn, siêu cấp là lạch trời, rất khó vượt qua, ví dụ như Lâm Thiếu Hoa, dù chỉ kém một bước là vào được cửa, nhưng có bước thế nào cũng bước không qua.





Nhưng bây giờ, qua nhiều năm như vậy, liệu ông ta đã vượt qua cái lạch trời đó chưa, thật đúng là điều không một ai biết .





Nếu ông ta đã qua được, vậy nói lên rằng Lê Văn Vân sẽ phải đối mặt hai cái siêu cấp, còn có nhiều đỉnh cấp như vậy, nếu thật sự phải ra tay thì





Anh thầm than nhẹ một tiếng trong lòng: “Quả nhiên là Hồng Môn Yến, thanh thế của trận này đúng là lớn thật.”





Tuy trong lòng hơi khiếp vía, ngoài mặt Lê Văn Vân vẫn giữ vững vẻ bình tĩnh, không hề biến sắc. Anh bước tới, ngồi xuống vị trí đối diện sáu người!





Trên bàn bày đầy món ngon mỹ vị.





“Dám đơn thương độc mã tới đây dự tiệc, đúng là điên cuồng thật.” Lý Đông Dã bình thản quét mắt nhìn Lê Văn Vân, nói: “Trần Mỹ Huyên đâu?”





“Tôi có thể toàn quyền đại diện cho bà ấy.” Lê Văn Vân ung dung trả lời.





Nghe thấy những lời này của Lê Văn Vân, sắc mặt Lý Hàng ngồi bên cạnh cực kỳ khó coi!





Dù thế nào thì Trần Mỹ Huyên cũng là vợ cũ của ông ta, nhưng bây giờ vợ cũ lại dựa dẫm vào người thanh niên trước mặt này. Là một người đàn ông có dục vọng độc chiếm cực lớn, tâm trạng ông ta lúc này rất rất tồi tệ.





“Xương đâu?” Lê Văn Vân trực tiếp vào thẳng vấn đề.





Lý Đông Dã vỗ tay một cái, người hầu nhanh chóng chạy tới, trên tay cầm một cái hộp. Lý Đông Dã nhận lấy cái hộp, đặt lên bàn, sau đó mở ra.





Ba mảnh xương khối trong suốt như ngọc nằm ngay ngắn giữa hộp, Lê Văn Vân nhìn thoáng qua, sau khi xác nhận đó là xương rồng thật, anh thản nhiên nói: “Ký hợp đồng đi!”





“Cạch!”





Ngay lúc này, Lý Đông Dã lại đóng nắp hộp lại, híp mắt mỉm cười với Lê Văn Vân, nói: “Không vội, chúng ta vừa ăn, vừa tiếp tục chuyện trò tán gẫu đi!”


“Không có tin tức, mất tích rôi!” Người kia đáp: “Nơi cuối cùng bon họ tới chính là khách sạn kia, nhưng khách sạn kia vốn đã bị bà hoang từ lâu, bây giờ người ở trong cũng đã biến mất, không biết là do thế lực phương nào!” Hoàng Thi Kỳ đột nhiên đíơng dậy, định bước ra ngoài.











Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK