Mục lục
Có rể là chiến vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói rồi, cô ấy lập tức đứng bật dậy.





Thấy Long Nhã Lâm bảo vệ Lê Văn Vân như vậy, Lý Thiên Vũ cau mày lại, nhưng dường như anh ta không dám to tiếng với Long Nhã Lâm, chỉ nhíu mày bỏ tay ra khỏi vai Lê Văn Vân, sau đó nói với anh: “Anh là Lê Văn Vân đúng không? Nhớ kỹ cái tên của tôi, tôi là Lý Thiên Vũ.”





“Nhớ kỹ cái tên của tôi! Tôi là Lý Thiên Vũ.” Anh ta vỗ vai Lê Văn Vân, trên khuôn mặt nở một nụ cười như có như không.





Nhưng trong ánh mắt lại hiện lên vẻ lạnh lùng và uy hiếp.





Long Nhã Lâm cười khẩy, nói: “Lý Thiên Vũ, anh đừng có tự cao tự đại quá.”





Lý Thiên Vũ chỉ cười đáp: “Anh đã nói chuyện với bố mẹ rồi, ngày mai anh sẽ đến nhà em đề nghị kết thông gia.”





“Ông nội tôi chắc chắn sẽ đánh gãy chân anh.” Long Nhã Lâm nghiến răng nghiến lợi nói.





Lý Thiên Vũ cũng không tức giận, anh ta lạnh lùng nhìn Lê Văn Vân, sau đó lấy số, bước tới một chỗ cách xa bọn họ rồi ngồi xuống. Anh ta nhìn Tạ Vân, hỏi: “Tên Lê Văn Vân này có lại lịch như nào?”





“Lúc ở Lâm Hải anh ta quen biết với Vương Giai Kỳ, hình như là thông qua Trần Hi, tôi cũng không rõ.” Tạ Vấn đáp: “Tôi đã từng điều tra về thằng nhãi này, trước đây anh ta từng gây ồn vào một trận lớn ở Lâm Hải, là một thành viên thuộc chi thứ của nhà họ Lê ở Lâm Hải, sau đó bị nhà họ Lề hãm hại, ngồi tù chín năm liền. Sau đó anh ta được Lôi Bân cứu ra, trở thành con cờ để Lôi Bân đối phó với nhà họ Lê.”





“Anh ta làm việc ở chỗ Lôi Bân ư?” Lý Thiên Vũ hỏi.





“Trước đây thì có vẻ như là vậy, hình như là trợ lý của Lôi Bân. Lúc trước tôi còn muốn trả thù anh ta ở Lâm Hải, khi ấy chuyện ồn ào ở trên mạng của tôi là do anh ta làm. Con mẹ nó, thằng nhãi này uống rượu rất tởm, tôi cũng không uống lại được anh ta.” Tạ Vân mắng.





Lúc này, trên mặt Lý Thiên Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.





“Sau đó tình hình của anh ta khi đến Yên Kinh như nào thì tôi không rõ, tôi cũng không biết anh ta quen Long Nhã Lâm như nào.” Tạ Vân nói: “Nhưng thằng nhãi này rất giỏi dụ dỗ phụ nữ, từ Trần Hi đến Vương Giai Kỳ, bây giờ Long Nhã Lâm còn mời anh ta ăn cơm.”





Sắc mặt Lý Thiên Vũ trở nên u ám, anh ta hừ lạnh một tiếng, nói: “Tôi biết rồi.”





“Anh ta có giàu không?” Lý Thiên Vũ hỏi dò.





“Bản thân anh ta hẳn là chẳng giàu có gì, nhưng tôi đoán anh ta đi theo Lôi Bân chắc cũng đào được rất nhiều lợi ích.” Tạ Vân lại giải thích.





Lý Thiên Vũ xoa cằm, một lúc sau mới nói: “Được, nếu anh ta đã ở Yên Kinh, vậy thì tôi sẽ chơi với anh ta một trận.”





Mặc dù hai bên ngồi ở vị trí cách xa nhau, nhưng những gì bọn họ nói đều lọt vào tai Lê Văn Vân một cách rất rõ ràng. Đồng thời, Lê Văn Vân cũng thấy ở cách đó không xa, Phạm Nhược Tuyết hơi nhếch khóe miệng lên, giọng nói hơi có chút lạnh lùng của cô lọt vào tai anh: “Rất giỏi dụ dỗ phụ nữ, Lê Văn Vân, anh cũng giỏi thật đấy.”





Lê Văn Vân sững người, nhưng anh đang ngồi bên chỗ Vương Giai Kỳ và Long Nhã Lâm nên không tiện giải thích, chỉ có thể ngồi đó cười khổ.





“Quý khách có số 067, mời vào dùng bữa” Đúng lúc này, một giọng nói như âm thanh của loa phát thanh bỗng nhiên vang lên bên tai họ.





Vương Giai Kỳ nhìn số trong tay mình, nói: “Đến lượt chúng ta rồi, đi thôi.”





Lê Văn Vân gật đầu, sau đó cùng Vương Giai Kỳ và Long Nhã Lâm bước vào nhà hàng.





Lúc bọn họ bước vào, trên đường liên xuất hiện một bóng người đi tới, anh ta tự lấy số cho mình, sau đó lấy điện thoại di động ra, bình tĩnh nói: “Đại ca, bọn họ vào trong rồi, ở nhà hàng Tam Hợp.”





Anh ta vừa dứt lời bèn đặt mông ngồi xuống chỗ mà Lê Văn Vân và những người khác vừa ngồi lúc nãy.





Anh ta không biết rằng, Phạm Nhược Tuyết và Hoàng Thi Kỳ đang ngồi ở phía đối diện đều nghe thấy những gì anh ta vừa nói, cả hai cô gái đều nở nụ cười nhẹ trên môi.





Cùng lúc đó, ba người Lê Văn Vân được nhân viên phục vụ đưa lên tầng ba. Sau khi ngồi xuống ghế, Vương Giai Kỳ bèn nói: “Tôi muốn gọi những món đắt tiền nhất.”





Long Nhã Lâm cười nói: “Tôi còn phải lái xe nên không uống rượu được, nếu hai người muốn uống thì có thể uống một chút!”





“Buổi chiều em còn phải đi làm, thôi vậy.” Vương Giai Kỳ cười nói.


Sau khi gọi món, Lê Văn Vân nhìn Vương Giai Kỳ, nói: “Cải người tên Lý Thiên Vā khi này là người nhà họ Lý à?” “Üm, anh ta là một trong những nguười thừa kế của nhà họ Lý.” Vieơng Giai Kỳ nói: “Không bàn đến tính cách thì anh ta cũng là một người rất có năng lực. Hiện tại anh ta đã tiếp quản rất nhiều công việc kinh doanh của nhà họ Lý. “Nhân phẩm của anh ta có vấn để gì à?” Lê Văn Vân hỏi.











Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK