Mục lục
Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiệt độ trong phòng tăng thẳng lên cao, tạo nên một cảnh tượng vô cùng đẹp.......

Mãi cho đến khi trời tối, bên ngoài cửa sổ chỉ còn tiếng mưa rả rích thì tất cả mới dần dần trở nên yên ả.

Tịch Thần Hạn ôm lấy Vũ Tiểu Kiều từ phía sau, giống như anh đang sợ hãi sẽ mất đi cô vậy, một cái chân nặng trĩu rơi xuống trên người cô, cố định cô trong phạm vi kiểm soát.

Khuôn mặt cô hơi nóng rực, cô muốn vùng vẫy, nhưng anh lại không cho phép cô cử động linh tinh.

Cô há miệng ra, nhìn ánh sáng yếu ớt ở trong phòng phản chiếu lên cửa sổ, còn có bóng hình không rõ ràng của bọn họ đang ôm nhau, giọng nói lại dần dần biến mất trong hơi thở.

Cô ôm lấy cánh tay anh, cô cũng rất sợ mất đi anh.

Thật sự rất sợ, rất sợ....

Cô nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp tim đập và hơi thở của anh, khoé môi dần dần cong lại thành đường cong xinh đẹp.

“Thần Hạn, mấy hôm nay anh sống có tốt không?” Cô khẽ hỏi.

Tịch Thần Hạn ngớ người, sau đó gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

“Tại sao không tốt?” Cô lại hỏi.

Cô đang thăm dò tâm sự của anh, nhưng anh đã nhạy cảm phát hiện ra, sau đó anh đột nhiên buông cô ra, lật người đứng dậy.

“Đi tắm.” Nói xong, anh sải bước đi về phía nhà tắm.

Vũ Tiểu Kiều chống đỡ cơ thể đau nhức dậy, nhìn về phía nhà tắm, trên cửa kính mờ phản chiếu cơ thể tráng kiện của anh, sau đó truyền đến tiếng nước chảy róc rách.

Ánh mắt của cô dần dần trở nên mơ hồ, cô lẩm bẩm độc thoại.

“Tại sao tôi không thể chạm vào tâm sự của anh?”

Trong phòng tắm truyền đến giọng nói bá đạo của Tịch Thần Hạn, “Lại đây!”

Vũ Tiểu Kiều lập tức từ chối, “Anh tắm trước đi.”

“Tắm cùng nhau!” Anh lại bá đạo ra lệnh.

Cô dè dặt bước đến, khẽ nói, “Chúng ta đừng tắm chung, rất xấu hổ.....”

Cô còn chưa nói xong thì cửa liền mở ra, một cánh tay vươn ra kéo lấy cô lôi thẳng cô vào nhà tắm, sau đó đóng sập cửa vào.

Trên cửa kính phản chiếu bóng hình của hai người, và một vùng nước bắn tung toé.

“Tôi tự.....tôi tự tắm.....”

“Cũng không phải là chưa từng tắm chung.” Giọng nói của anh rất mê hoặc, giống như thuốc độc mê hoặc lòng người.

“Thật sự không cần.....tôi thật sự có thể tự mình.....”

“Anh, anh.....anh đừng lại đây!”

“Không cần! Tôi, tôi.....tôi sẽ cảm thấy xấu hổ.....”

“Đừng sợ.”

Gương mặt của Vũ Tiểu Kiều càng đỏ rực hơn, cô nhanh chóng quay lưng lại với anh, “Ai nói.....ai nói tôi sợ chứ!”

Cô rất muốn tránh xa anh ra, nhưng không gian trong nhà tắm chỉ lớn có như vậy, cho dù hơi nước bốc lên bao phủ dày đặc, nhưng cô vẫn bị anh nhìn thấy rõ ràng.

“Hửm? Không sợ sao?” Anh dính lại gần cô, ôm lấy cô từ phía sau.”

Vũ Tiểu Kiều đột nhiên trở nên kinh ngạc, “Cái đó....cái đó, cái đó...”

“Cái đó cái gì?” Giọng nói của anh rất có sức hút, khiến trái tim cô như sắp tan chảy rồi.

“Cái đó.....cái đó, anh có đói hay không? Tôi đã.....rất đói, rất đói rồi.”

Tịch Thần Hạn lười biếng nhìn cô, “Thật sự hơi đói.”

“Tôi, tôi.....tôi đi nấu cơm.” Cuối cùng cô cũng vùng vẫy thoát được ra khỏi lòng anh, khi cô đang sắp mở cửa ra thì lại bị anh kéo vào.”

“Đã nói là tắm cùng nhau rồi.”

“Không muốn!”

“Muốn!”

“Không muốn, không muốn!”

“Không muốn cũng phải muốn.” Anh nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.

Vũ Tiểu Kiều không vùng vẫy ra được, kêu khổ mãi, “Thực ra tôi cũng rất đói rồi, mấy ngày nay không ăn cái gì....tôi đi nấu cơm có được không?”

Trong đáy mắt của Tịch Thần Hạn xoẹt qua một tia xảo quyệt, không đợi Vũ Tiểu Kiều chạy thoát thì anh đã ôm ngang người cô lên.

“Tôi muốn ăn cô.”

“Tịch, Thần, Hạn!”

“Ừm, tôi biết cô cũng rất muốn ăn tôi.”

“Ựm, đừng.”

Cuối cùng khi Vũ Tiểu Kiều mệt rã rời thì Tịch Thần Hạn mới dừng lại.

Nhưng hình như anh vẫn chưa thoả mãn, vẫn nhìn chằm chằm cô như hổ đói.

“Không xong rồi, tôi không xong rồi, tha cho tôi đi, đừng giày vò tôi nữa....” Cô kêu khổ nói, sau đó nhanh chóng bảo vệ bản thân.

Tịch Thần Hạn khẽ hôn một cái lên đôi môi hồng hào của cô, “Không phải cô rất vui khi bị giày vò sao?”

Cô vội vàng lắc đầu, “Không có.”

“Lúc nãy rõ ràng cô kêu rất to.”

“Không có, được không vậy”

Anh nhìn dáng vẻ tức giận đến mức căng phồng mặt của cô thì cười thành tiếng, “Rất đáng yêu.”

Vũ Tiểu Kiều trợn trừng mắt nhìn anh một cái, hai tay ôm chặt lấy mắt.

Tịch Thần Hạn yêu chiều gõ một cái lên đầu cô, cuối cùng anh cũng ban ơn, “Được rồi, đi nấu mì đi.”

Vũ Tiểu Kiều vội vàng chạy trốn khỏi nhà tắm....:

“Mì nấu xong rồi.”

Vũ Tiểu Kiều từ trong nhà bếp hét một tiếng ra ngoài.

Tịch Thần Hạn đến ngồi trước bàn ăn, nhìn Vũ Tiểu Kiều giống như một người vợ đảm đang, cô đem một bát mì trứng thơm lừng đặt trước mặt anh, tâm trạng của anh trở nên vui vẻ chưa từng có.

Anh ăn một miếng, thần sắc trên mặt anh lại không có một gợn sóng nào.

Vũ Tiểu Kiều tha thiết mong chờ nhìn anh, “Mùi vị thế nào? Hôm nay tôi nếm thử rồi, không mặn, cũng không nhạt.”

Tịch Thần Hạn giương mắt lên, “Không phải tôi ăn đồ thừa của cô chứ?”

“Tôi dùng thìa để nếm thử mà, sau đó cái thìa đó không động vào trong mì nữa.”

Tịch Thần Hạn cong môi lên, tiếp tục ăn mì.

“Biết anh không thích ăn rau, nên tôi thái thịt bò và chân giò hun khói, anh có thể ăn một ít.”

Tịch Thần Hạn nhìn đồ ăn tinh tế trên bàn, trong lòng không kiềm được mà cảm thấy ấm áp.

Anh tao nhã nhai đồ ăn, gật đầu, “Cũng không tệ.”

Vũ Tiểu Kiều nhận được sự phản hồi khẳng định của anh liền vui vẻ nở nụ cười, “Xem ra tay nghề của tôi dần dần tiến bộ rồi đúng không, tôi sẽ cố gắng, tiếp tục cố gắng.”

Tịch Thần Hạn ra hiệu cho cô ngồi xuống, nhưng cô vẫn đứng đó.

“Không phải cô cũng đói rồi sao?”

Lúc này Vũ Tiểu Kiều mới nhớ ra, bụng của cô cũng đang trống rỗng, cô xoa xoa bụng, lè lưỡi.

“Chỉ quan tâm nhận được sự tán thưởng của anh, vui mừng đến quên cả đói.”

Tịch Thần Hạn đích thân múc cho cô một bát mì, để trước mặt cô, còn đặt một đôi đũa lên, sau đó tiếp tục lặng lẽ ăn mì.

Cô cầm đũa lên, trong đáy mắt tràn ngập ý cười.

Có lúc anh cũng khá là chu đáo!

Thật là một người đàn ông khiến người khác phải yêu.

Tịch Thần Hạn vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt cười đến mức sáng rực của cô, trái tim anh không kiềm được mà nóng rực lên.

Cô đặt anh lên vị trí đầu tiên ở trong lòng mà yêu sao?

Anh gắp một miếng thịt bò để vào trong bát của Vũ Tiểu Kiều, “Ăn nhiều một chút, tẩm bổ.”

Vũ Tiểu Kiều bĩu môi, “Tôi rất khoẻ mạnh.”

“Ở trên giường quá yếu!”

“.....”

“Không chịu được giày vò.”

Vũ Tiểu Kiều nghiến răng, cầm lấy đũa, “Quá đáng thật!”

Tịch Thần Hạn giương mắt lên liếc cô một cái, “Không chịu thua sao?”

“Đương nhiên là không chịu thua rồi, tôi đâu có yếu.” Rõ ràng là anh dũng mãnh đến mức vượt quá người bình thường có được không?

“Không chịu thua thì thử lần nữa xem?” Tịch Thần Hạn buông đũa xuống.

“Đừng!” Vũ Tiểu Kiều lập tức cúi đầu ăn mì.

Tịch Thần Hạn khẽ cười, sự chua xót khổ sở ở trong lòng anh mấy hôm nay dần dần biến mất hoàn toàn, sự trống rỗng trong khoé mắt cũng dần dần được nụ cười lấp đầy.

Người phụ nữ này, giống như thật sự là thuốc giải của anh vậy.

Anh đợi rất lâu, cuối cùng Vũ Tiểu Kiều mới buông đũa xuống.

“Ăn no rồi sao?” Anh hỏi.

Vũ Tiểu Kiều gật đầu, “Ừm, ăn no rồi.”

Cô no nê vỗ vỗ cái bụng, vui vẻ nói, “Tôi cũng phát hiện ra rồi, tay nghề của tôi thật sự là càng ngày càng ngon.”

“Vận động, vận động đi.” Tịch Thần Hạn đứng dậy.

Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc đưa mắt lên, “Đi chạy bộ sao? Muộn quá rồi, bên ngoài còn đang mưa nữa.”

Tịch Thần Hạn dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh nhìn cô, “Lẽ nào cô không biết một kiểu vận động goi là vận động ở trên giường sao?”

“......”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK