Mục lục
Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô thật lợi hại, chỉ trong một đêm mà đã nổi tiếng khắp thành phố Kinh Hoa.”

Tào Xuyên mỉa mai nói.

“Có chút quan hệ nào với anh sao?” Ánh mắt Vũ Tiểu Kiều lạnh lùng trợn trừng lên nhìn Tào Xuyên, cô dùng sức vùng vẫy, nhưng anh ta vẫn ra sức đè lên người cô.

Dù sao cô cũng là phụ nữ, sao cô có thể khoẻ như đàn ông.

Tào Xuyên cười giễu cợt một tiếng, “Trước đây nói chuyện của cô và Tịch Thần Hạn đều là tin đồn, cũng chỉ nói suông không có chứng cứ, hơn nữa bắt gian cũng phải bắt được cả đôi. Dù sao tôi cũng chưa bắt được hai người, nhưng cô lại bắt được tôi và Ngô Kính. Tôi cũng cảm thấy có một chút hổ thẹn với cô, muốn đối xử với cô tốt hơn một chút, bù đắp cho cô.”

“Bây giờ thì hay rồi, tôi và cô công bằng rồi, đều là cùng một loại xấu xa như nhau, ai cũng đừng nói ai.” Tào Xuyên cười lạnh, anh ta không còn có dáng vẻ dịu dàng trước đây nữa.

“Hay cho câu bắt gian phải bắt được cả đôi, chúng tôi chỉ là ảnh, có thể chứng minh điều gì? Anh nhìn thấy chúng tôi ở trên giường chưa? Nhưng tôi lại tận mắt nhìn thấy cảnh anh và Ngô Kính mây mưa trên giường.” Vũ Tiểu Kiều tức giận nói.

“Vũ Tiểu Kiều, bây giờ thanh danh của cô bê bối, cô còn có quyền gì mà chê tôi tìm phụ nữ ở bên ngoài, cô còn không nhanh chóng ngoan ngoãn đính hôn với tôi, nếu không mọi người ai cũng đừng muốn sống tốt.” Tào Xuyên hổn hển nói.

“Tào Xuyên, anh đừng tưởng rằng tôi không biết được mục đích của anh là gì, thứ mà muốn cưới không phải là tôi mà chính là danh tiếng của mẹ tôi trong giới thời trang.”

Tào Xuyên cười mỉm, “Nếu cô đã đoán được rồi thì tôi cũng không ngại nói thẳng với cô, gần đây tôi đang đàm phán một đơn đặt hàng lớn, đối phương yêu cầu lấy mẫu thiết kế mới của mẹ cô thiết kế làm mẫu, tốt nhất cô đừng phá hỏng chuyện này của tôi.”

Hô hấp của Vũ Tiểu Kiều ngưng lại, nộ khí trong lồng ngực cô càng tăng thêm dữ dội hơn.

“Vô liêm sỉ!”

“Tôi vô liêm sỉ sao? Vũ Tiểu Kiều, tôi còn chưa chê cô là gái mất trinh thì thôi.”

“Bây giờ cô còn có tư cách gì mà từ hôn với tôi, tôi không từ hôn cô đã là tận tình tận nghĩa rồi.” Tào Xuyên tức giận nói.

Tào Xuyên kéo lấy Vũ Tiểu Kiều nhét cô vào trong xe của mình, sau khi chốt cửa xe, anh ta liền kéo quần áo của Vũ Tiểu Kiều ra.”

“Để tôi xem xem, cô có bản lĩnh gì mà ngay cả cậu Thần của Kinh Hoa cũng bị cô mê hoặc.”

“A——-”

“Tào Xuyên, anh dừng tay cho tôi, dừng tay!!”

Tào Xuyên càng dùng sức kéo quần áo của Vũ Tiểu Kiều ra, mặt mày anh ta hung ác hét lên.

“Tôi hẹn hò với cô lâu như vậy, chạm cũng không cho chạm một cái, cô còn trách tôi đi tìm phụ nữ ở bên ngoài.”

Vũ Tiểu Kiều ra sức vùng vẫy, cô lớn tiếng hét lên.

“Dừng tay! Đừng chạm vào tôi—-”

“Cô ra vẻ sạch sẽ gì nữa, không biết cô đã bị bao nhiêu thằng đàn ông chơi rồi, tôi là chồng chưa cưới của cô, sao tôi không thể chạm vào cô.”

Tào Xuyên vung tay tát cho cô một cái bạt tai.

Trên mặt Vũ Tiểu Kiều lập tức đau như kim châm, trước mắt cô mọi thứ trở nên lờ mờ.

“Tào Xuyên, anh là đồ khốn nạn!” Cô lớn tiếng chửi rủa.

Tào Xuyên không hề quan tâm, anh ta khó khăn lắm mới nắm được cô trong tay, sao anh ta có thể dễ dàng buông tay.

Hơn nữa, anh ta ta nhắm vào Vũ Tiểu Kiều rất lâu rồi, cô vốn là của anh ta, dựa vào đâu mà để người đàn ông khác thưởng thức cô trước.

Vũ Tiểu Kiều ra sức vùng vẫy hai tay, nhưng sức lực của cô sao có thể là đối thủ của Tào Xuyên, cô dễ dàng bị anh ta đè ra ghế sau xe.

Anh ta dùng sức kéo lấy hai tay đang vùng vẫy của Vũ Tiểu Kiều, sau đó ôm lấy vòng eo mảnh khảng của cô rồi hôn xuống...

“Ê....”

Đúng lúc Tào Xuyên sắp thành công chiếm được cô thì cửa xe đột nhiên truyền đến âm thanh đập phá dữ dội.

Tào Xuyên bị giật nảy mình, anh ta nhanh chóng kéo quần lên rồi quay đầu nhìn ra phía bên ngoài cửa.

Hoá ra là Cung Cảnh Hào!

Cung Cảnh Hào đang cầm bình chữa cháy ra sức đập cửa xe, sau đó lại mở van ra phun bọt trắng lạnh buốt lên cửa xe, sau đó dùng thân bình đập cửa xe.

Kính nhanh chóng bị đập nứt, phát ra âm thanh chói tai.

“A!”

Tào Xuyên bị doạ cho sợ đến mức hét lên một tiếng.

Vũ Tiểu Kiều thông qua cửa xe trắng xoá, ánh mắt đau thương nhìn người đang dùng sức đập xe ở bên ngoài cửa sổ, cô đột nhiên giống như nhìn thấy Tịch Thần Hạn rồi đột nhiên khóc lên thành tiếng.

Tào Xuyên bị dáng vẻ điên cuồng lúc này của Cung Cảnh Hào doạ cho sợ hãi, anh ta nhanh chóng mở cửa xe, anh ta vừa lên tiếng đã run cầm cập.

“Cậu.....cậu Cung.”

“Mày đang làm cái gì vậy?”

Tào Xuyên còn chưa nói xong thì đã bị Cung Cảnh Hào túng lấy cổ áo kéo xuống xe, anh ta bị Cung Cảnh Hạo hung hãn đấm cho một đấm, Cung Cảnh Hạo đánh cho Tào Xuyên một trận thê thảm bò dưới đất.

Sau đó, Tào Xuyên lại bị một luồng sức mạnh một lần nữa kéo từ phía sau lên, lại là một nắm đấm có sức lực đánh lên trên mặt anh ta, một lần nữa anh ta lại bị đánh cho ngã bổ nhào xuống đất.

Sức lực mạnh mẽ đánh xuống khiến Tào Xuyên bị choáng, anh ta lắc lắc đầu, lau máu tươi chảy ra từ khoé miệng, anh ta ra sức đứng dậy, khẽ nói.

“Cậu...cậu Cung đừng....”

Anh ta còn chưa nói xong thì lại bị Cung Cảnh Hào đánh cho một đấm ngã xuống đất.

Lần này Tào Xuyên không bò lên được nữa, anh ta bò trên nền đất cả mặt đau đớn.

Vẻ mặt của Cung Cảnh Hào hung hãn, ánh mắt đen kịt, quanh người anh ta toả ra một luồng sát khí khiến người ta sợ hãi.

Anh ta từ từ phun ra một chữ.

“Cút!”

“Nếu không, đánh chết mày.”

Cả người Tào Xuyên run rẩy, giống như bị người khác bóp lấy cổ họng, không nói ra được nữa. Anh ta sợ hãi nhìn Cung Cảnh Hào một cái rồi nhanh chóng chạy mất, giống như một chó mất chủ.

Cung Cảnh Hào quay đầu nhìn vào trong xe, Vũ Tiểu Kiều đang không ngừng kéo quần áo che đi cơ thể của mình, sự hung ác trong đáy mắt anh ta dần dần biến mất.

Anh ta đưa tay về phía Vũ Tiểu Kiều, doạ cho cô sợ đến mức run rẩy cả người, cô sợ hãi không ngừng lùi về phía sau.

Anh ta nhìn gương mặt trắng bệch của cô, trong đôi mắt trong veo của cô tràn ngập sự kinh hãi và bất lực, trái tim anh ta đột nhiên mềm lại.

“Đừng sợ. Hắn ta đi rồi....”

Anh ta muốn dịu giọng lại, nhưng vừa lên tiếng thì giọng nói của anh ta vẫn lạnh lùng.

“Cung Cảnh Hào....”

Vũ Tiểu Kiều run rẩy lên tiếng, ánh mắt của cô vừa mạnh mẽ vừa căm hận.

“Anh còn dám xuất hiện trước mặt tôi sao?” Cô đau lớn hét lên.

“Tại sao tôi không dám.” Cung Cảnh Hào tức giận hét lên.

Vũ Tiểu Kiều căm hận chỉ vào anh ta, “Là anh.....là anh....”

“Là anh tung ảnh ra đúng không? Tại sao anh có thể làm ra chuyện như vậy? Anh được lợi gì chứ?”

Ánh mắt của Cung Cảnh Hào trở nên u ám, đồng tử đen kịt của anh ta co lại, hai nắm tay nắm chặt lại, gân xanh từ từ nổi lên.

“Anh là đồ khốn nạn, đồ khốn nạn....”

“Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Rốt cuộc tôi đã đắc tội với anh ở chỗ nào đến mức khiến anh lúc nào cũng đối đầu với tôi.” Cô hét lên, giọng nói dường như bị khàn lại.

“Anh làm như vậy, rốt cuộc có thể có được cái gì? Nhìn thấy tôi thân bại danh liệt sao? Đối với anh có lợi lộc gì sao?”

Hai con mắt của cô đỏ ngàu, tràn ngập sự căm hận, khiến trái tim Cung Cảnh Hào đột nhiên bị co lại.

Khoé môi của anh ta cương cứng, hơi mấp máy một lúc, hình như muốn giải thích điều gì, nhưng vừa mở miệng lại nói thành một lời khác.

“Đúng vậy, chính là tôi tung ra đấy thì làm sao?”

Vũ Tiểu Kiều nắm chặt hai nắm đấm, móng tay cắm sâu vào thịt ở trong lòng bàn tay.

“Bây giờ anh hài lòng rồi chứ?”

“Rất hài lòng.” Cung Cảnh Hào nói.

Cô nắm chặt quần áo trên người, căm hận trợn trừng mắt nhìn Cung Cảnh Hạo, “Cút! Tránh xa tôi một chút.”

Cung Cảnh Hào tức giận, chưa từng có ai dám mắng anh ta “cút”.

Cánh tay thon dài của anh ta vươn ra kéo Vũ Tiểu Kiều từ trong xe ra, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, anh ta dùng sức đẩy cô ngã vào cửa xe.

Hai con mắt đỏ tươi của Cung Cảnh Hào phóng ra bão táp dữ dội.

“Cô dám mắng tôi!”

Cung Cảnh Hào từ trước đến nay đều có tính cách điên cuồng nóng nảy, giơ tay lên là sẽ đánh xuống.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK