Vũ Tiểu Kiều vật lộn với năm đấm của mình đây giận dữ, nhưng cũng không thể phản kháng lại. Cô cũng cảm thấy lúc này mình thật bẩn thỉu. Nếu không liên quan đến tiền, cô vẫn có thể chấp nhận mối quan hệ của cô với Tịch Thần Hạn. Anh đưa cho cô ba trăm vạn, và cô… cũng đã ngủ với anh!
Khi Lý Thành Sơn đòi hai trăm vạn tiền nặng lãi, khi bất lực cô cũng đã thực sự muốn tiếp dục duy trì mối quan hệ giữa tiền và cơ thể với Tịch Thần Hạn “Vũ Tiểu Kiều, dù sao tôi cũng dành cho cô một trái tim chân thành, nhưng cô cũng phải có chừng có mực! Tôi có thể chọn nhằm một bên mắt mở một bên mắt, nhưng cô đừng coi tôi là kẻ ngốc!”
“Bây giờ cô đã khác nên không muốn tôi nữa sao? Cô đừng quên, khi cô còn chưa trèo lên giường cậu chủ Thần Kinh Hoa, cô giống như rất đáng thương cả ngày xoay quanh tôi! Trông chờ tôi cho cô lợi ích!”
“Sao nào? Bây giờ cảm thấy không có được lợi nào từ tôi nên đổi mục tiêu rồi? Sau cô lại không biết xấu hổ như thế ha!”
Vũ Tiểu Kiều rất đau lòng, và có một lớp sương mù hiện lên trong mắt cô: “Tào Xuyên, anh đừng có quá đáng!”
“Cô nói xem sao cô lại rẻ tiền như thế chứ, mập mờ với Tôi
Nhất Hàng, còn quỳ liếm Tịch Thần Hạn! Cô còn đến hộp đêm Kim Sa Than, cô nghĩ trên người cô dát vàng sao? Một đêm đáng giá ba trăm vạn! Nói mau, rốt cuộc cô đã ngủ với bao nhiều người đàn ông rồi.”
Trái tim Vũ Tiểu Kiều đau khổ như vỡ vụn ra “Còn có những vết bầm tím trên người cô, đừng nói với tôi rằng cô không cẩn thận bị bầm tím. Tôi không phải là một đứa trẻ ba tuổi, không biết đó là thứ gì.
“Cô có thể ngủ với người đàn ông khác, tại sao với tôi lại không được? Khinh tôi không đưa tiền cho cô! Hử Cổ thật là rẻ tiền! Nói mau! Tôi qua cô đã ngủ với ai rồi! Cho có bao nhiêu tien?”
Vũ Tiểu Kiều cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, tát một cái.
Một âm thanh chói tai vang lên, khuôn mặt Tào Xuyên nóng bừng đau đớn.
Đôi mắt của Tào Xuyên trở nên dữ tợn: “Vũ Tiểu Kiều, cô còn dám đánh tôi!”
Tào Xuyên kéo Vũ Tiểu Kiều, cố gắng bẻ gãy cánh tay gầy gò của Vũ Tiểu Kiều, lên. Lúc này, một giọng nói già nua nhưng lại rất mạnh mẽ vang “Đánh rất đúng!”
Vũ Tiểu Kiều và Tào Xuyên cùng nhìn lại, thấy một bà lão với mái tóc bạc phơ, trong tay chống một cây gậy, chống thẳng lưng đi đến.
Mái tóc bạc của bà lão rạng ngời dưới ánh mặt trời. Bà mặc áo y tế của bệnh viện Đức An. Đôi mắt bà trông mạnh mẽ và oai phong, không hề giống một bệnh nhân chút nào.
“Đánh rất đúng, đánh rất đúng!
Bà lão nằm lấy cây gậy trong tay, nhìn chăm chăm vào Tào
Xuyên một các sắc sảo: “Là một người đàn ông lại đi nói những lời khó nghe với một người phụ nữ! Tào Xuyên rất bực tức, nhưng khi nhìn thấy khí thế của bà lão và còn có một chút ngang tàn độc đoán trên người bà lão, anh ta trở nên rụt rè hơn.
“Là cô ta đã làm ra những chuyện kinh tởm.” Tào Xuyên nói, “Bất kể cô ấy đã làm gì, là một người đàn ông thì phải có sự rộng lượng của đàn ông! Nhỏ nhoi hẹp hòi sẽ không làm được việc lớn đầu!” Bà lão mắng chửi.
Sắc mặt Tào Xuyên thay đổi, dù sao anh ta cũng là cậu chủ của nhà họ Tào, hơn nữa Vũ Tiểu Kiều là bạn gái của anh ta, không đến lượt một người lạ dạy dỗ anh ta l
Tào Xuyên kéo Vũ Tiểu Kiều đi, bà lão ngáng đường Tào
Xuyên.
“Tránh ra!” Tào Xuyên phân nộ.
Ảnh mát bà lão sắc bén, nhìn chăm chăm vào Tào Xuyên: “Buông tay ra!”
Tào Xuyên đang chuẩn bị phát điện, đẩy bà lão đi. Nhưng khi nhìn thấy viên hồng ngọc quý giá trên cổ bà, lòng anh ta nặng trĩu
Viên ngọc này…
Nếu anh ta nhớ không nhầm, đó chính là vật gia truyền của nhà họ Tịch.
Vậy thì bà lão trước mặt này…
Tào Xuyên bỗng nhiên mở to hai mắt, lẽ nào là bà Tịch, người có quyền lực cao nhất trong nhà họ Tịch!
Ở thành phố Kinh Hoa, không ai dám xúc phạm đến người nhà họ Tịch chứ đừng nói đến bà Tịch!
Bà Tịch như là thái hoàng thái hậu trong nhà họ Tịch, địa vị rất cao
Tào Xuyên vội vàng buông tay Vũ Tiểu Kiều, mỉm cười với bà lão: “Bà đây đã nói rất đúng! Vừa nãy là do tôi đã quá kích động rồi, nhất thời lỡ lời, tôi chắc chắn sẽ kiểm điểm lại bản thân mình. Tôi còn có việc, đi trước đây!”
Tào Xuyên quay đầu, trừng mắt nhìn Vũ Tiểu Kiều, thấp giọng nói: “Tôi sẽ lại đến tìm cô” Sau đó rời đi.
Vũ Tiểu Kiều xoa cổ tay đau nhức của mình, rủ hàng lông mi dài của mình xuống để che đi nỗi cay đăng trong mắt.
“Sao cô lại dễ bị bắt nạt như vậy! Anh ta nói khó nghe như vậy mà cô lại chỉ tát anh ta có một cái!” Bà lão chống gậy.
Vũ Tiểu Kiều cười cay đắng, không nói gì. Tào Xuyên cũng không nói sai điều gì, cô lại có tư cách gì để mà chiến đấu lại chứ!
Cô bị người ta la mắng và lợi dụng quá nhiều rồi, cô cũng không thể chống trả được.
“Bà ơi, cảm ơn bà đã giúp cháu… Vũ Tiểu Kiều khẽ cảm ơn.
Bà lão cẩn thận nhìn Vũ Tiểu Kiều một lượt. Cô gái này thực sự rất xinh đẹp, sạch sẽ thoải mái, mang lại cảm giác tươi mới cho người khác. Đặc biệt là đôi mắt long lanh, lấp lánh như biết nói thật quyền rũ.
Bà lão nghĩ rằng, cô gái như vậy thực sự sẽ thu hút rất nhiều đàn ông, nhưng Thần Hạn nhà bà thực sự thích kiểu con gái như vậy sao? “Cô có quan hệ gì với Thân Hạn!” Giọng bà lão nghiêm khác.
“Nếu cô thực sự vì tiền, với Thần Hạn….tôi thực sự nhìn không ra, cô là loại con gái như vậy.
Vũ Tiểu Kiều run rẩy: “Cháu….
Cô muốn nói không có, nhưng lại không nói được ra.
“Vừa nãy tôi giúp cô, là tôi không thích nhìn thấy một người đàn ông lăng mạ một người phụ nữ bằng những lời khó nghe như vậy, nhưng tôi cũng không thích người như cô!” Giọng nói của bà lão rất dịu dàng, như một bà lão hiền từ tốt bụng, nhưng trong lời nói lại có sự mỉa mai đến đau lòng.
“Là một người con gái, quan điểm phải đứng đắn, đừng có vì tiền mà đến nhân phẩm của mình cũng không cần! Cô vẫn còn trẻ, đường vẫn còn dài. Nếu cô đi sai đường, sẽ phá hủy cả cuộc đời cô đó.”
Rồi bà lão lại nghiêm túc quát lên.
“Đặt biệt là Thần Hạn, không phải là một nhân vật mà cô có thể thèm muốn, tốt hơn hết là cô nên yên phận một chút.
Nếu không phải cô gái trước mặt trông nhỏ bé yếu đuổi khiến người khác cảm thấy đáng thương, bà thực sự muốn dùng cây gậy trong tay đánh cô, xem cô còn dám có ý gì với cháu trai cưng của bà nữa không
Bà lại nói: “Nhưng mà, tôi không tin, cô đã lên giường với Thân Hạn! Thân Hạn nhà chúng tôi, không phải người tùy tiện như vậy!”
Bao nhiêu năm qua, bà Tịch chưa từng nhìn thấy Tịch Thần Hạn có bất cứ mối quan hệ nam nữ nào với một người con gái. Bà Tịch lại dâm chiếc gậy trong tay: “Cô nói đi, rốt cuộc cô có quan hệ gì với Thần Hạn!”
“Chúng cháu.” Vũ Tiểu Kiều mở miệng, nhưng lại không có tiếng nữa.
Mối quan hệ của cô với Tịch Thân Hạn là gì?
Cô cũng không biết rõ nữa.
Cô không ngờ rằng, bà lão trước mắt lại chính là bà nội kính yêu của Tịch Thần Hạn, người lớn tuổi cao quý nhất ở nhà họ Tịch, một nhân vật giống như lão phật gia ở nhà họ Tịch.
Vũ Tiểu Kiều vực lại tinh thần, vội vàng nói: “Bà dạy dỗ rất đúng, cháu cháu cháu Cô cúi đầu xuống, hàng mi dày che đi một đôi mắt nước.
“Cháu biết sai rồi.”
Khi bà Tịch nhìn thấy dáng vẻ tủi thân chịu đựng của cô, không kìm được sự đau lòng, nhưng vẫn hét lên: “Không được phép gọi tôi là bà, tôi không có cháu gái như cô
Vũ Tiểu Kiều cắn môi: “Phu nhân, cháu biết cháu đã sai rồi.”
Bà Tịch nhìn thấy Vũ Tiểu hiểu phép tắc như vậy, rất hài lòng. Lúc này, từ xa truyền đến một tiếng gọi vô cùng thân mật, ngọt ngào đến phát ngấy.
“Bà nội!”
Vũ Phi Phi bước trên giày cao gót, bước qua, ôm lấy cánh tay của bà Tịch.
Danh Sách Chương: