Mục lục
Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ Phi Phi giơ tay lên định đánh Vũ Tiểu Kiều.

Nhưng Vũ Tiểu Kiều lại giơ tay lên nắm lấy cổ tay Vũ Phi Phi, cô dùng lực bóp tay cô ta khiến Vũ Phi Phi đau đến mức chau chặt lông mày.

“Vũ Tiểu Kiều, cô dám đánh trả sao? Tôi là thiếu phu nhân của nhà họ Tịch đấy, cô dám đắc tội với tôi sao?”

“Vậy thì đã sao? Tôi sẽ không cho cô cơ hội bắt nạt tôi một lần nữa đâu!” Vũ Tiểu Kiều quyết định rồi, từ nay về sau cô sẽ không nhẫn nhịn nữa.

Trước đây cô băn khoăn rất nhiều, dù sao Vũ Phi Phi cũng là em gái cùng cha khác mẹ của cô, hơn nữa anh trai cô còn dựa vào số tiền nuôi dưỡng và thuốc nhập khẩu của Vũ Kiến Trung.

Nhưng từ sau khi anh trai cô tái phát bệnh, sự lạnh lùng của Vũ Kiến Trung đối với tình thân máu mủ, còn có việc Vũ Phi Phi liên kết với Bạch Lạc Băng hãm hại cô bị đình chỉ học đã khiến Vũ Tiểu Kiều chính thức nhận thức được rằng có một số người thực sự không cần thiết phải tiếp tục đối xử lịch sự với họ nữa, như vậy chỉ có thể càng dung túng cho sự kiêu căng của đối phương khiến mình bị chèn ép đến mức càng quá đáng hơn.

Vũ Phi Phi tức giận đến mức thay đổi sắc mặt, “Vũ Tiểu Kiều, tôi thấy cô thực sự không biết trời cao đất dày rồi!”

Mấy nữ sinh nhanh chóng xông lên kéo Vũ Phi Phi lại.

“Được rồi, Phi Phi, tối nay cậu còn phải đi hẹn hò, ngày quan trọng như vậy, hà tất phải tức giận vì cô ta.”

“Đúng vậy, Phi Phi, bây giờ thân phận của cậu khác rồi, cãi nhau với loại người nhỏ bé như cô ta, thật là tổn hại thân phận của cậu đi.”

“Được rồi Phi Phi, đừng gây chuyện nữa, nếu không cậu Cung lại...” Nữ sinh này không nói tiếp, lo lắng nhìn ra bên ngoài cửa một cái, sợ Cung Cảnh Hào lại quay trở lại.

Trên mặt Vũ Phi Phi xuất hiện một chút sự hoang mang, cô ta cắn răng nhìn Vũ Tiểu Kiều.

“Vũ Tiểu Kiều, cô đợi đấy cho tôi, cuối cùng sẽ có một ngày, tôi sẽ khiến cô quỳ xuống chân tôi!” Vũ Phi Phi kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

“Vũ Phi Phi, cô tốt nhất ngồi vững vị trí vợ tương lai của Tịch Thần Hạn!” Vũ Tiểu Kiều căm hận nắm chặt nắm đấm.

Tuy cô không biết trong hồ lô của Tịch Thần Hạn rốt cuộc bán thuốc gì, nhưng chỉ sợ Vũ Phi Phi sẽ không được hoàn toàn mãn nguyện.

Tịch Thần Hạn thực sự sẽ đính hôn với loại phụ nữ như Vũ Phi Phi sao?

Tuy Tịch Thần Hạn chưa từng thừa nhận rõ ràng, nhưng Vũ Tiểu Kiều vẫn cảm thấy không có khả năng như vậy.

“Cứ đợi đấy! Tôi sẽ khiến cô tận mắt nhìn thấy, tôi trở thành vợ của cậu Thần, thiếu phu nhân của nhà họ Tịch!”

“Vậy thì xin tiễn thiếu phu nhân Tịch tương lai rồi.” Vũ Tiểu Kiều làm động tác “xin mời”.

“Hừm, chúng ta đi!”

Vũ Phi Phi dẫn mấy nữ sinh kiêu ngạo quay người rời khỏi.

Vũ Tiểu Kiều từ từ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, lại hít một hơi thật sâu nữa.

Cô không cam lòng, cô chỉ có thân phận bị chèn ép giẫm đạp!

Lẽ nào đây là số phận của cô sao?

Cô không tin, số phận sẽ khiến cô cứ luôn như vậy, cuối cùng sẽ có một ngày, cô sẽ ngẩng đầu ưỡn ngực ở trước mặt tất cả mọi người.

Để khiến những người từng bắt nạt cô cũng phải nếm thử mùi bị bị giẫm đạp dưới chân.

Vũ Tiểu Kiều xông vào nhà vệ sinh dùng nước lạnh vỗ lên mặt, cô ngẩng đầu nhìn mình trong gương, trên khuôn mặt xinh đẹp có một đôi mắt đen sáng ngời, bên trong tràn ngập một sự quật cường và kiên cường.

“Nếu như, mấy người không muốn tôi được sống tốt thì cứ tung hết trò ra đi!”

Cô tuyệt đối không sợ hãi rụt rè nữa!

Khi An Tử Dụ trở về thì đã là buổi trưa, An Tử Dụ nói với Vũ Tiểu Kiều.

“Kiều Kiều, mình nghe người khác nói, Cung Cảnh Hào nói với tất các bạn học rằng, nếu còn dám bắt bạt cậu tiếp thì hãy cút khỏi Strickland.”

Lông mày Vũ Tiểu Kiều chau lại, “Cung Cảnh Hào?”

“Đúng vậy! Mình cũng thấy kì lạ, sao anh ta đột nhiên lại tốt bụng như vậy.”

Vũ Tiểu Kiều cười nhạt một tiếng, “Chắc là lại có chủ ý gì khác.”

An Tử Dụ lướt điện thoại, lại nói, “Ngô Kính trở về chưa? Mình thấy chị ấy mấy ngày nay đăng một bức ảnh ở trên tàu.”

“Ừm, về rồi, nhưng còn chưa thấy người đâu.”

“Chưa về nhà sao?”

“Chị ấy nói phải cùng bạn làm chút chuyện, đợi làm xong rồi về.”

“Chuyện gì vậy? Ngay cả bệnh viện cũng không đi sao? Cũng không đi thăm Tùng.”

“Chắc là chuyện thực tập, chị ấy cũng cần thực tập mà.”

An Tử Dụ lại hỏi, “Tào Xuyên đâu? Từ sau khi hai người tuyên bố tin đính hôn, hình như anh ta không hề đến tìm cậu nữa.”

“Anh ta nói là công ty đang bàn chuyện hợp đồng, phải đi công tác nước ngoài.” Vũ Tiểu Kiều không hề đặt Tào Xuyên ở trong lòng, anh ta không đến tìm cô, cô còn cảm thấy vui vẻ và yên tĩnh.

“Cậu với Tào Xuyên đính hôn, công ty xuất khẩu sản phẩm thời trang của Tào Xuyên được lợi không ít đâu, bởi vì sức ảnh hưởng từ danh tiếng của dì, giá trị cổ phiếu của Tào Thị càng cao hơn, rất có khả năng sắp lên sàn rồi.”

Vũ Tiểu Kiều lấy một cuốn sách mở ra, “Nếu không có lợi ích, sao nhà họ Tào có thể đồng ý cho mình và Tào Xuyên đính hôn nhanh chóng như vậy. Nhưng, như vậy cũng tốt, tất cả đều có thể khôi phục lại quỹ đạo vốn có.”

“Bọn họ muốn mượn danh tiếng của mẹ mình để thành lập nên lợi ích của công ty, mình thì muốn tìm một chỗ ổn định.”

An Tử Dụ vỗ nhẹ vào tay Vũ Tiểu Kiều, “Hà tất phải ép mình bước vào con đường cùng này.”

Trong lòng Vũ Tiểu Kiều hơi run rẩy, nếu như không phải là người đó thì còn cần phải để ý một nửa tương lai là ai không?

Cách nghĩ này khiến Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc, cảm giác của cô với Tịch Thần Hạn....

Rốt cuộc đã đến mức như thế nào rồi?

“Đường cùng thì cũng phải có lúc có đường ra.” Vũ Tiểu Kiều cười sáng lạn, ánh sáng rạng rỡ xuất hiện trong mắt cô.

“An An, cậu bi quan quá rồi. Dù sao chuyện cả đời cuối cùng cũng phải quyết định. Cậu cũng suy nghĩ một chút về chuyện cả đời của cậu, nếu không mẹ kế của cậu chắc chắn lại nói, cậu đang ngấp nghé tài gia sản của em trai cậu.”

“Kiều Kiều....”

“Được rồi, không đùa với cậu nữa, mình thực sự phải đi ôn bài đây.”

Vũ Tiểu Kiều đang chuẩn bị đi xem bài vở thì điện thoại của cô lại reo lên, cô ngay cả nhìn cũng không nhìn liền nghe máy.

“Alo....”

Là điện thoại của Tào Xuyên.

“Tiểu Kiều, anh nhớ em rồi, mấy hôm nữa anh trở về rồi. Em đừng quá nhớ anh nhé.”

Vũ Tiểu Kiều không lên tiếng, Tào Xuyên lại nói.

“Mấy hôm nay quá bận, không có thời gian gọi điện cho em, em sẽ không trách anh chứ?”

“Sẽ không.”

“Mấy hôm nay anh bận xong thì sẽ trở về để chuyên tâm chuẩn bị tiệc đính hôn của chúng ta.”

“Được.”

“Yêu em, anh ngắt máy trước đây.”

Trong lòng Vũ Tiểu Kiều đột nhiên cảm thấy thất vọng, cô nhìn ra bầu trời âm u bên ngoài cửa sổ, xem ra hôm nay sắp mưa rồi.

Mưa....

Sẽ có sấm sét không?

Người đó.....liệu có lại sợ hãi mà trốn lại không?

Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng ôm lấy cuốn sách, éo buộc mình phải cố gắng xem nó để xua tan đi tất cả các ý nghĩ không nên có.

Nhưng ở trên miệng cô hình như lại truyền đến mùi vị của Tịch Thần Hạn, trên chóp mũi cũng đang ngửi thấy hơi thở trên người anh....

Cô liều mạng lắc đầu để khiến cho suy nghĩ của mình khôi phục lại bình thường để không nhớ đến anh nữa.

*

Tịch Thần Hạn cúi đầu xem đồng hồ trên cổ tay, thấy thời gian cũng tương đối rồi, cũng nên xuất phát đến nhà hàng rồi, đi gặp nhân vật mà Dương Tuyết Như cố hết sức lôi kéo, là thị trưởng của thành phố Kinh Hoa.

Nếu không phải là Tịch Thần Hạn muốn biết, thị trưởng Vũ và Dương Tuyết Như rốt cuộc muốn làm cái gì thì anh tuyệt đối sẽ không lộ diện trong cuộc gặp bố mẹ chính thức này.

Không ngờ rằng khi Tịch Thần Hạn vừa chuẩn bị ra ngoài, thì cơn mưa to âm ỉ cả ngày cuối cùng cũng trút xuống.

Trên bầu trời đen thui có một tia chớp chói mắt vụt sáng.

Tịch Thần Hạn nhanh chóng kéo tất cả cửa sổ lên, tiếng sấm ầm vang vẫn kêu bên tai, khiến dây thần kinh quanh người nhanh căng thẳng.

Anh nhanh chóng cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho Vũ Tiểu Kiều.

Vũ Tiểu Kiều cứ ngắt máy thì anh lại gọi lại.

Vũ Tiểu Kiều hiểu tại sao vào hôm mưa to sấm chớp như thế này anh lại gọi điện thoại cho cô, cũng biết rõ được rằng anh vào hôm mưa to sấm chớp như vậy sẽ yếu đuối biết bao.

Cuối cùng cô cũng mềm lòng nhận điện thoại, đầu bên kia truyền đến một mệnh lệnh bá đạo của Tịch Thần Hạn.

“Bây giờ, lập tức, khẩn trương, đến đây!”

Sau đó anh lại bổ sung thêm một câu.

“Cô dám không đến, cứ thử xem!”

“....”

Người đàn ông bá đạo này, từ trước đến nay sẽ không cho cô chỗ để từ chối.

“Kiều Kiều, bên ngoài đang mưa, cậu đi đâu vậy?” An Tử Dụ đang đắp mặt nạ trên khuôn mặt trắng nõn của mình.

“Mình ra ngoài một lúc, muộn chút mới trở về.”

Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng xông ra khỏi toà nhà ký túc xá, khi vừa mới đến cổng trường thì xe của Đông Thanh liền đến.

Sao Tịch Thần Hạn biết cô ở trường học?

Cô đột nhiên có cảm giác tất cả động tĩnh của cô đều nằm trong lòng bàn tay anh.

Trong trái tim trống rỗng đột nhiên lại được thứ gì đó lấp đầy.

Vũ Tiểu Kiều lên xe của Đông Thanh, xe liền đi thẳng đến Ngự Hải Long Loan...



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK