Người gọi điện cho Vũ Tiểu Kiều chính là Cung Cảnh Hào.
Anh ta đưa ra một yêu cầu càng biến thái hơn, khiến Vũ Tiểu Kiều tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi một trận.
Anh ta lấy việc Vũ Tiểu Kiều từng giành giải nhất trong cuộc thi thiết kế thời trang mới nổi giành được 3 tỷ tiền thưởng làm lý do để yêu cầu Vũ Tiểu phải giành được điểm tuyệt đối và vị trí đầu tiên trong lớp học chuyên ngành thì mới có thể để cô thuận lợi thông qua kiểm tra cuối kỳ, nếu không thì sẽ bị lưu ban.
Đây rõ ràng là gây khó dễ.
Sự chèn ép chĩa thẳng vào cô.
Từ trước đến nay điểm thiết kế đều là dựa vào con mắt của giáo viên để chấm điểm, rất khó có cách nói điểm tuyệt đối.
Đây chính là làm dâu trăm họ, thiết kế có hoàn hảo thế nào đi chăng nữa cũng sẽ bị người ta tìm ra lỗi vụn vặt, có thể giành được đánh giá tốt của mọi người thì đã là hiếm có, tỉ lệ khiến mọi người đều hài lòng giành được điểm tuyệt đối thì rất là ít.
Cho dù nhà thiết kế hàng đầu trên thế giới thì chỉ sợ cũng khó làm được.
“Cung Cảnh Hào, tôi nói cho anh biết, tuy anh là thái tử của Strickland, nhưng anh cũng không có quyền được làm xằng làm bậy trong quy tắc chấm điểm.”
Vũ Tiểu Kiều ngắt điện thoại, cô tức giận ném điện thoại lên bàn học.
Đám bạn học đều nhìn về phía Vũ Tiểu Kiều, suy đoán cô và Cung Cảnh Hào lại xảy ra chuyện gì không vui vẻ vậy.
Sau lưng cũng có bạn học bàn tán xôn xao, “Mình nhớ ra rồi, lần trước tập đoàn Tịch Thị và Cung Thị cùng nhau bỏ vốn tổ chức cuộc thi nhà thiết kế thời trang mới nổi, Vũ Tiểu Kiều đã giành được giải nhất, còn giành được số tiền thưởng lớn, hóa ra thật sự có nội tình.”
“Hóa ra lúc đó Vũ Tiểu Kiều đã hẹn hò với cậu Thần rồi.”
“Lúc đó Vũ Tiểu Kiều còn chưa chia tay với Tào Xuyến có đúng không?”
“Hóa ra là cô ta ngoại tình.”
“Thật lợi hại, một người phụ nữ ngoại tình mà cậu Thần vẫn coi như châu báu, mình càng ngày càng bái phục cô ta rồi.”
Đột nhiên, một tiếng hét từ phía cửa phòng học truyền đến.
Mọi người bị giật nảy mình, đều ngẩng đầu lên xem...
Cung Cảnh Hào nổi giận đùng đùng xông vào, anh ta đi thẳng đến chỗ Vũ Tiểu Kiều, hai tay anh ta dùng sức đấm một phát lên bàn trước mặt Vũ Tiểu Kiều, phát ra âm thanh “đùng” khó chịu.
“Vũ Tiểu Kiều, cô sợ rồi sao?”
Vũ Tiểu Kiều ngẩng đầu lên, ánh mắt hờ hững, “Ai nói tôi sợ chứ?”
“Không dám đồng ý thì chính là sợ rồi.” Cung Cảnh Hào nở nụ cười hung ác nham hiểm, “Tha cho cô cũng được, cô cúi đầu nhận sai với tôi thì tôi sẽ tha cho cô, nếu không....”
Anh ta kéo dài giọng nguy hiểm, nheo đôi mắt nham hiểm của mình lên, “Tôi muốn khiến cô tình trường đắc ý, trường thi thì không được như ý.”
Tất cả mọi người đều im lặng, kinh ngạc không thôi nhìn về phía Cung Cảnh Hào và Vũ Tiểu Kiều, trong lòng cũng lo lắng theo.
Cung Cảnh Hào là đang chơi đùa với lửa đó.
Bây giờ Vũ Tiểu Kiều có thận phận gì, anh ta dám gióng chống khua chiêng công khai khiêu chiến, lẽ nào không sợ cậu của anh ta sẽ truy sát anh ta sao?
“Cung Cảnh Hào, anh đừng quá đáng quá,” Vũ Tiểu Kiều nắm chặt cây bút trong tay, ánh mặt căm hận nhìn chằm chằm vào gương mặt hống hách ngang ngược của Cung Cảnh Hào.
“Quá đáng thì làm sao?” Cung Cảnh Hào hất quyển sách trước mặt Vũ Tiểu Kiều xuống đất.
Tất cả mọi người đều bị dọa cho kinh ngạc kêu lên một tiếng, mọi người nhanh chóng bịt miệng lại, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Cung Cảnh Hào ở trường học từ trước đến nay đều hung hăng bá đạo, ai đắc tội với anh ta thì đều không có kết cục tốt. Bây giờ trường học lại đóng cửa hoàn toàn, còn không phải là để cho Cung Cảnh Hào tùy ý làm xằng làm bậy sao? Ai có lời nói oán thán nào cũng phải nuốt vào trong bụng.
Ai bảo anh ta là thái tử của địa bàn này chứ!
An Tử Dụ nhanh chóng khẽ kéo Vũ Tiểu Kiều, ra hiệu cho cô đừng cứng đầu với Cung Cảnh Hào.
Vũ Tiểu Kiều cố gắng nở một nụ cười trên mặt, “Không thế nào, tôi có thể thế nào chứ? Nếu như trường học cũng sắp xếp như vậy thì tôi sẽ tiếp nhận!”
Cung Cảnh Hào chỉ là muốn gây khó dễ cho Vũ Tiểu Kiều, khiến cô cúi đầu với anh ta, nhưng không ngờ rằng Vũ Tiểu Kiều lại thản nhiên tiếp nhận, điều này khiến Cung Cảnh Hào rất tức giận.
“Được, Vũ Tiểu Kiều, chúng ta cứ chờ xem.”
Cung Cảnh Hào nghiến răng chỉ vào Vũ Tiểu Kiều, thái độ giống như vẫn có chiêu tiếp theo, nghênh ngang bỏ đi.
Đám bạn học thấy Cung Cảnh Hào rời đi thì lúc này mới vỗ tim thở phào một hơi, mọi người đều lẩm bẩm.
“Dọa chết tôi rồi, dọa chết tôi rồi, cậu Cung lại phát điên gì vậy?”
“Ai mà biết được chứ? Anh ta có lúc nào bình thường chứ?”
Đám bạn học đều nhìn về phía Vũ Tiểu Kiều, lập tức đổi thành một vẻ mặt nịnh hót, giúp cô nhặt quyển sách rơi trên đất lên.
“Tiểu Kiều, cậu đừng để ý đến anh ta, anh ta mấy năm nay ở trường làm mưa làm gió quen rồi.”
“Đúng vậy Tiểu Kiều, bây giờ cậu là mợ của anh ta, anh ta dám làm gì cậu chứ, cậu Thần chắc chắn sẽ không tha cho anh ta.”
“Đúng, đúng, Tiểu Kiều, bây giờ cậu đã đính hôn với cậu Thần rồi, thân phận khác rồi, không cần sợ anh ta nữa.”
An Tử Dụ chen vào giữa đám người đó kéo Vũ Tiểu Kiều ra khỏi lớp học.
“Làm sao bây giờ? Anh ta lại ra đề bài khó như vậy, vốn dĩ nâng cao điểm số kiểm tra đã làm người khác phải đau đầu rồi, bây giờ anh ta lại bắt cậu phải giành điểm tuyệt đối.” An Tử Dụ nổi giận đùng đùng nói.
“Còn có thể thế nào nữa?” Bây giờ Vũ Tiểu Kiều cũng hết cách, “Mình không tin mình sẽ thua anh ta.”
“Tiểu Kiều, cậu gọi điện cho cậu Thần đi, anh ấy nhất định sẽ có cách, cũng không thể để Cung Cảnh Hào gây khó dễ cho cậu như vậy được.”
“Không!” Vũ Tiểu Kiều kiên quyết từ chối.
“Tiểu Kiều, mình lo lắng trạng thái bây giờ của cậu rất dễ....”
“An An, xốc lại tinh thần đi, mình tin mình có thể!” Trong đáy mắt của Vũ Tiểu Kiều có một ánh mắt vô cùng kiên định.
An Tử Dụ thấy cô ta khuyên không được cũng chỉ đành thôi, “Được rồi, đi một bước tính một bước vậy. Nhưng hy vọng anh ta đừng đưa ra vấn đề khó khăn gì cho cậu nữa.”
“Mình tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước anh ta!”
Sau khi trường học đăng thông báo toàn bộ học sinh của nhà trường phải quay lại trường chuẩn bị thi, thì cho dù đi đến đâu thì xung quanh cũng toàn tiếng bàn tán và chế giễu.
Tào Xuyên cũng đang một lòng lo lắng cho hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm của gia tộc mình, anh ta không có tâm trạng quan tâm những chuyện khác.
Vũ Phi Phi thì đã tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu, cô ta lại hận Vũ Tiểu Kiều đến mức tận cùng, cô ta ngầm thề rằng đợi cô ta tìm được cơ hội thì nhất định sẽ hủy hoại hoàn toàn Vũ Tiểu Kiều, không để cô có thể trở mình.
Mấy nữ sinh tụ tập lại với nhau, bàn tán xôn xao chuyện Cung Cảnh Hào và Vũ Tiểu Kiều.
“Vũ Tiểu Kiều này đã là mợ trên danh nghĩa của anh ta, tại sao anh ta vẫn như vậy? Tại sao cứ không vừa mắt Vũ Tiểu Kiều vậy?”
“Đã mấy năm nay rồi, anh ta không thích Vũ Tiểu Kiều, cũng không kỳ lạ nữa rồi.”
“Nhưng mình lại thấy có thể cậu Cung thích Vũ Tiểu Kiều, bởi vì yêu mà nảy sinh thù hận.”
“Cậu nói linh tinh gì vậy?”
“Chúng ta thử suy nghĩ kĩ lại xem, cậu Cung bắt đầu nhắm vào Vũ Tiểu Kiều là từ khi nào? Chính là sau khi Vũ Tiểu Kiều đồng ý hẹn hò với Tào Xuyên.”
“Không phải cậu Cung thích Bạch Lạc Băng sao?
“Vậy cậu Cung phải nhắm vào Tô Nhất Hàng, tại sao lại là Vũ Tiểu Kiều vậy? Các cậu là đám não lợn sao? Các cậu động não xem, mình đã nghi ngờ rất lâu rồi.”
“Trời ơi, không phải là sự thật chứ? Cậu Cung thích mợ của mình!”
“Sai rồi, là người phụ nữ mà cậu Cung thích trở thành mợ của cậu Cung.”
“Nghĩ như vậy thì anh ta khá là thê thảm.”
Vũ Phi Phi nghe thấy mấy lời bàn tán này thì nhìn sang Bạch Lạc Băng ở bên cạnh, hai người chau mày nhìn nhau một cái.
“Cung Cảnh Hào thích Vũ Tiểu Kiều sao?” Gương mặt của Bạch Lạc Băng trở nên khó hiểu.
Trong đáy mắt của Vũ Tiểu Kiều xoẹt qua một tia sáng, “Không phải là sự thật chứ?”
Đúng lúc này phía cổng trường đến tiếng hét kinh ngạc.
“Là cậu Thần! Là cậu Thần!”
“Cậu Thần đến rồi! Nhất định là đến đón Vũ Tiểu Kiều....”
Một chiếc Maybach sang trọng hung hăng xông vào khuôn viên của trường.
Danh Sách Chương: