Mục lục
Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ Tiểu Kiều kéo lấy Đông Thanh, đôi mắt tràn ngập sự hy vọng nhìn anh ta.

“Tôi muốn gặp anh ấy, gọi điện thoại cũng không gọi được, anh nói cho tốt biết, anh ấy ở đâu? Tôi muốn gặp anh ấy.”

Đông Thanh lộ vẻ xúc động nhìn Vũ Tiểu Kiều, anh ta không ngờ rằng Vũ Tiểu Kiều sẽ ở bên ngoài dưới trời nắng to như vậy mà đợi cả ngày.

“Thiếu phu nhân, cậu chủ không sao cả, gần đây công ty rất bận, anh ấy đang bận.” Đông Thanh bất lực nói.

Vũ Tiểu Kiều lắc đầu, “Nếu như chỉ là bận thì anh ấy sẽ không không nghe điện thoại của tôi. Lẽ nào ngay cả thời gian nói với tôi một câu cũng không có sao?”

“Đông Thanh, không phải tôi không thấu tình đạt lý, chỉ cần chứng minh anh ấy không sao, anh ấy rất tốt thì tôi sẽ lập tức đi ngay.”

Vũ Tiểu Kiều sốt ruột đến mức giọng nói trở nên nghẹn ngào, “Chỉ cần nhìn thấy anh ấy không sao.....trái tim đang treo ngược của tôi cũng có thể được hạ xuống.”

“Đông Thanh, mỗi ngày anh và anh ấy đều như hình với bóng, anh nhất định biết bây giờ anh ấy đang ở đâu? Nếu như anh ấy không muốn gặp tôi thì tôi chỉ cần đứng từ xa nhìn anh ấy một cái là được.”

Đông Thanh khó xử nhìn cô, “Thiếu phu nhân, cậu chủ gần đây thực sự đang bận, tôi cũng không có cách nào hết....”

Vũ Tiểu Kiều buông Đông Thanh ra, cô lùi về phía sau một bước, ánh mắt kiên định không gì so sánh được.

“Được, tôi không tin, anh ấy sẽ bận đến mức không rời khỏi công ty.”

“Thiếu phu nhân....”

“Tôi sẽ cứ đợi tiếp, đợi cho đến khi anh ấy đi ra.”

“Thiếu phu nhân, đã rất muộn rồi, tôi đưa cô trở về.” Đông Thanh than thở một câu.

Vũ Tiểu Kiều ngồi lên ghế dài ở bên cạnh, “Tôi không đi!”

“Thiếu phu nhân, cô cứ tiếp tục đợi như vậy thì cũng không phải là cách.” Đông Thanh bất lực nói.

“Anh ấy chỉ một ngày không đi ra, hai ngày không đi ra thôi, dù sao cuối cùng cũng sẽ đi ra.” Khi Vũ Tiểu Kiều trở nên bướng bỉnh thì không ai có thể ngăn cản được.

“Thiếu phu nhân, cô ở đây vốn không đợi được cậu chủ đâu, anh ấy vốn không ở công ty.”

Vũ Tiểu Kiều lập tức đứng dậy, “Vậy anh ấy ở đâu vậy?”

Đông Thanh lập tức im miệng, “Tôi vẫn nên đưa cô về vậy.”

“Đông Thanh, anh nói cho tôi biết, có phải anh ấy xảy ra chuyện gì rồi không?” Vũ Tiểu Kiều càng lo lắng hơn.

“.....”

Đông Thanh cảm thấy khó nói, “Thiếu phu nhân, tôi cũng là vì muốn tốt cho cô, trạng thái của cậu chủ mấy ngày gần không tốt cho lắm, cô tốt nhất đừng đi gặp anh ấy, anh ấy cũng không gặp cô đâu.”

“Tại sao vậy?”

.......

An Tử Dụ tiếp tục nói năng hùng hồn đầy lý lẽ với Đường Khải Hiên.

“Bác sĩ Đường, anh thân là bác sĩ điều trị chính của Tùng Tùng, biết được cô ấy đối xử với người nhà như thế nào, càng sẽ không thể không nhìn thấy người nhà của cô ấy đối xử với cô ấy như thế nào, so với một người vừa có tình có nghĩa lại hiếu thuận như Kiều Kiều thì tôi cũng cảm thấy tự hổ thẹn vì không bằng cô ấy, sao anh lại có thể dùng ánh mắt khác lạ như vậy để nhìn cô ấy chứ?”

Đường Khải Hiên trở nên trầm mặc.

Anh ta thực sự nhìn thấy người nhà của Vũ Tiểu Kiều đối xử với cô rất quá đáng, cũng nhìn thấy cô đối xử hết lòng hết dạ với người nhà như thế nào.

Nhưng, Tịch Thần Hạn khó khăn lắm mới động lòng với một người con gái, nếu như người phụ nữ này thực sự có mục đích khác......

Anh ta không muốn có một Mục Vân Thi thứ hai.

“Tôi không hy vọng Tịch Thần Hạn bị cô ta làm tổn thương.” Đường Khải Hiên nói.

“Làm tổn thương sao? Kiều Kiều mới là người bị tổn thương chứ? Cô ấy vì cậu Thần mà bị bắt nạt ở trường học, lại bị đồn những tin đồn như vậy, bị mẹ cô ấy hiểu lầm đuổi ra khỏi nhà. Cả người cô ấy đều sắp suy sụp rồi, còn không phải là do Tịch Thần Hạn hại sao?”

Đường Khải Hiên cảm thấy An Tử Dụ nói không đúng, “Tịch Thần Hạn vì cô ta làm nhiều như vậy, sao cậu ấy lại làm tổn thương cô ta chứ?”

“Tôi luôn cảm thấy một người, một việc, trong 10 người mà có hơn 5 người nói cô ta sai thì phải nên suy nghĩ lại xem rốt cuộc là sai ở đâu?”

“Cho dù không sai, vậy thì cũng nhất định có vấn đề gì đó. Với tình hình của Vũ Tiểu Kiều, có nhiều người mắng chửi như vậy, tôi cảm thấy bản thân cô ta vốn đã có vấn đề.” Đường Khải Hiên nói.

An Tử Dụ tức giận đến mức khó thở, cô ta tức giận trợn trừng mắt nhìn Đường Khải Hiên.

“Anh chưa từng nghe một câu nói sao? Đó là chân lý nằm trong tay số ít người, người sáng suốt thì không tin lời đồn đại sao? Anh thật ngu ngốc!”

Bây giờ Đường Khải Hiên không muốn tiếp tục dây dưa với An Tử Dụ nữa, “Lập trường của chúng ta không giống nhau, cô thương xót Vũ Tiểu Kiều, tôi lo lắng cho Tịch Thần Hạn, chúng ta kết thúc ở đây, ok?”

“Bác sĩ Đường, anh có sự kiên trì của mình, tôi có người cần bảo vệ, cuộc xem mắt ngày hôm nay đến đây kết thúc, tôi sẽ nói với người nhà rằng chúng ta không thích đối phương, vốn không phù hợp.”

“Tạm biệt!”

An Tử Dụ cũng cảm thấy nói nhiều không có lợi gì cả, thế là cô ta liền đứng dậy rời đi.

Đường Khải Hiên có chút ngớ người, rõ ràng là anh ta chuẩn bị rời đi trước có được không?

Sao anh ta lại trở thành người bị đá vậy?

Đường Khải Hiên anh ta, đường đường là cậu cả của tập đoàn Đường Thị, một trong bốn thiếu gia của Kinh Hoa, từ khi nào lại bị phụ nữ đá không có mặt mũi như vậy?

Anh ta đột nhiên có chút buồn cười.

Lần đầu tiên đi xem mắt với phụ nữ, thế mà lại bị chê bai, còn làm đến mức cụt hứng bỏ về, nếu để lão hoà thượng là Tịch Thần Hạn biết thì không chừng sẽ mỉa mai anh ta.

Khi Đường Khải Hiên chuẩn bị đứng dậy rời đi thì không ngờ rằng An Tử Dụ lại quay trở lại, nói với anh ta một câu khiến anh ta suýt chút nữa phụt ra máu.

“Không bằng, chúng ta giả vờ làm người yêu, yêu nhau đi!”

“......”

Đường Khải Hiên dùng ánh mắt nhìn bệnh nhân để nhìn An Tử Dụ.

“Tôi nghĩ rồi, bỏ qua Kiều Kiều và Tịch Thần Hạn, bây giờ hoàn cảnh của anh và tôi đều bị người nhà ép buộc, nhất định phải tìm một đối tượng kết hôn thì bọn họ mới yên tâm.”

“Để tránh khỏi việc tiếp tục bị sắp xếp đối tượng xem mắt, không thể yên thân sống qua ngày, tôi cảm thấy chúng ta cần phải liên minh, dù sao anh cũng không thích tôi, tôi cũng không thích anh, vừa hay thích hợp.”

“……”

Đường Khải Hiên tiếp tục ngớ người.

“Tôi cho thể cho anh thời gian suy nghĩ, đây là danh thiếp của tôi, bên trên có số điện thoại của tôi, đợi anh nghĩ xong thì gọi điện cho tôi.” An Tử Dụ để danh thiếp của mình xuống rồi đứng dậy rời đi.

Đường Khải Hiên nhìn tấm danh thiếp bé tẹo ở trước mặt thì mi tâm từ từ chau chặt.

A!

Đóng giả làm người yêu với anh ta sao?

An Tử Dụ sẽ không động lòng với vẻ ngoài đẹp trai của anh ta chứ?

Anh ta gặp nhiều phụ nữ dùng thủ đoạn để bắt chuyện với mình rồi, anh ta không thèm để mắt đến mấy trò cỏn con này.

Đường Khải Hiên cầm danh thiếp của An Tử Dụ lên tuỳ tiện nhét vào trong trang sách《Trang tử》rồi cầm theo quyển sách đó đứng dậy.

Anh ta đi thanh toán, không ngờ rằng An Tử Dụ đã thanh toán rồi.

Đi uống nước với phụ nữ, còn bị phụ nữ thanh toán, đây là lần đầu tiên Đường Khải Hiên gặp phải!

......

Vũ Tiểu Kiều không hỏi được một câu nói thật nào từ trong miệng của Đông Thanh.

Đông Thanh cứ luôn miệng nói Tịch Thần Hạn rất tốt, cô cũng chỉ có thể đem tất cả tâm trạng đè nén vào trong lòng.

Đông Thanh tiễn Vũ Tiểu Kiều trở về bệnh viện, khi Vũ Tiểu Kiều xuống xe thì Đông Thanh lại khẽ nói.

“Thiếu phu nhân, với thân phận của cô bây giờ, tốt nhất đừng cứ ra ngoài một mình như vậy.”

“Ý gì vậy?” Vũ Tiểu Kiều quay đầu lại, cô dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Đông Thanh.”

“Bây giờ vẫn có rất nhiều phóng viên và papazarri theo dõi thiếu phu nhân, hôm nay thiếu phu nhân cứ đi tìm cậu chủ đã bị người khác chụp lại, nói tình cảm của cô và cậu chủ xảy ra nguy cơ tan vỡ, nhưng tôi đã ngăn cản hết tất cả mấy tin tức chuẩn bị đăng ra này rồi.”

Vũ Tiểu Kiều không kiềm được sợ hãi lùi về phía sau một bước, “Ừm, từ nay về sau tôi sẽ chú ý.”

Đông Thanh đưa số điện thoại của anh ta cho Vũ Tiểu Kiều.

“Thiếu phu nhân có chuyện gì có thể gọi điện cho tôi, nhớ kỹ chú ý an toàn.”

Vũ Tiểu Kiều cứ cảm thấy trong lời nói của Đông Thanh có ẩn ý, nhưng lại không nói ra được ẩn ý gì.

Đợi đến khi cô muốn hỏi thì Đông Thanh đã lái xe rời đi mất rồi.

Cô đi đi lại lại trong vườn hoa của bệnh viện, trong lòng cô luôn có một loại cảm giác không nói ra được, nhưng lại không nói rõ được chỗ nào xảy ra vấn đề.

Cô đi dọc theo lối đi của vườn hoa, cô vừa đi vừa nghĩ, đột nhiên cảm thấy phía sau có tiếng bước chân, đợi đến khi cô quay đầu lại thì phía sau lại không có một ai.

Vũ Tiểu Kiều lập tức sợ đến mức toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, cô nhanh chóng bước đi nhanh hơn, khi cô chuẩn bị rời khỏi đây.

Phía sau đột nhiên có người xiết chặt lấy tay cô rồi kéo cô lại một cái.

“A.......”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK