Sự xuất hiện của Tịch Thần Hạn khiến cả khuôn viên của trường học trở nên nhốn nháo.
Bây giờ trường học đã bị phong tỏa, có thể khiến cho mấy bảo vệ cố thủ ở cổng trường mở cửa, lái xe rong ruổi trong khuôn viên của trường cũng chỉ có cậu Thần của Kinh Hoa mới có đặc quyền như vậy.
Vũ Tiểu Kiều và An Tử Dụ đang chuẩn bị trở về ký túc xá thì nghe thấy trong khuôn viên của trường truyền đến tiếng hét gọi của đám sinh, còn có người không ngừng hét tên của Vũ Tiểu Kiều, nói chồng chưa cưới của cô đến đón cô.
Cơ thể của Vũ Tiểu Kiều đột nhiên cương cứng, cô ngớ người đứng nguyên ở chỗ cũ, trái tim cô đập thình thịch.
Sao anh lại đến đây vậy?
Lúc này cô gặp anh thì nên nói cái gì đây?
Cô rối như tơ vò, bất lực nhìn An Tử Dụ, nhưng An Tử Dụ lại cười nói với cô.
“Tiểu Kiều, cậu đừng sợ, yêu anh ấy thì phải dũng cảm hơn một chút.”
Trên mặt Vũ Tiểu Kiều dần dần trở nên tươi tỉnh hơn, cô nở một nụ cười trong veo.
Chiếc xe Maybach lao vùn vụt phanh lại một cái liền dừng trước mặt Vũ Tiểu Kiều.
Trong khoảng khắc, ngoài phạm vi 3 mét, quây đầy những bạn học đến xem cảnh náo nhiệt, ai nấy cũng mặt mày tràn ngập sự ngưỡng mộ, khuôn mặt say mê giống như nhìn thấy chồng chưa cưới của mình vậy.
“Lúc nãy cậu Thần lái xe ngầu quá!”
“Mình say mê anh ấy quá!”
“Nếu anh ấy là chồng chưa cưới của mình thì tốt.”
“Thật đáng tiếc, cậu Thần đã có vợ chưa cưới rồi....”
Tịch Thần Hạn sải bước xuống xe, ánh mắt sâu thẳm không rõ là đang vui hay đang giận nhìn chằm chằm vào Vũ Tiểu Kiều, khiến trái tim của Vũ Tiểu Kiều đột nhiên trở nên run rẩy, cô nhanh chóng cúi đầu xuống né tránh ánh mắt bức ép người khác của anh.
Cô nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần của anh, trái tim cô đập càng dữ dỗi hơn, nhìn thấy đôi giày da đen bóng của anh dừng ở trước mắt cô, còn có mùi vị nhàn nhạt riêng biệt trên người anh hoàn toàn bao phủ lấy cô, cô căng thẳng đến mức hô hấp trở nên hỗn loạn, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Yên lặng được hai giây, trong tiếng xào xạc của gió thổi qua lá cây truyền đến giọng nói dễ nghe của anh.
“Nghe nói cô về trường học rồi, trường học còn lập ra một quy định kiểm tra, nội dung khá là hà khắc.
“Hà....hà khắc....” Vũ Tiểu Kiều vừa lên tiếng thì giọng nói lại trở nên run rẩy.
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào cơ thể cao lớn của anh, bỗng chốc cô liền nhìn bóng của của cô trong mắt anh, trái tim cô đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Cô đột nhiên rất muốn bổ nhào vào trong lòng anh, nói với anh rằng, anh có biết mấy hôm nay cô nhớ anh đến mức như thế nào không.
Tịch Thần Hạn nhìn cô rồi khẽ mỉm cười, nụ cười đã mê hoặc biết bao cô gái, xung quanh đều vang lên tiếng thổn thức của đám nữ sinh.
“Dáng vẻ khi cậu Thần cười thật là đẹp trai.”
“Quả thật là khiến mọi người phải say đắm....”
“Tiểu Kiều, nghe nói bây giờ các cô không thể tuỳ ý ra khỏi khu vực của trường, người vi phạm quy định sẽ bị huỷ bỏ tất cả thành tích học tập và bị đuổi học.” Tịch Thần Hạn dịu dàng nói.
Vũ Tiểu Kiều hơi gật đầu, cô không biết trả lời như thế nào, bởi vì cô nhìn thấy một sự lạnh lẽo xa xăm trong mắt anh.
“Đúng vậy, vừa mới ra thông báo xong, tất cả sinh viên chuẩn bị thi, đặc biệt là sinh viên khoá của tôi là chủ yếu. Trong đó có Tiểu Kiều thì đặc biệt hơn, môn chuyên nghành thiết kế bắt buộc phải đạt điểm tuyệt đối và xếp thứ nhất mới có thể thuận lợi vượt qua kỳ thi cuối kỳ lên năm bốn.” An Tử Dụ bổ sung nói.
“Điểm tuyệt đối sao? Xếp thứ nhất sao?” Mắt của Tịch Thần Hạn hơi nheo lại, khoé môi anh cong lên thành một đường cong sâu dài.
Vũ Tiểu Kiều đột nhiên cảm thấy nhiệt độ giảm xuống, cô không kiềm được mà nổi da gà.
Đám bạn học lại khẽ bàn tán.
“Xem ra Vũ Tiểu Kiều có thể ra khỏi trường học để hóng gió rồi.”
“Đúng vậy, cậu Thần đích thân đến đón, chắc chắn có đặc quyền này.”
“Cung Cảnh Hào còn dám đuổi học mợ của cậu ta hay sao? Ai bị đuổi học cũng sẽ không đuổi học Vũ Tiểu Kiều.”
“Theo như tôi thấy Cung Cảnh Hào thùng rỗng kêu to thực ra muốn làm ra vẻ cho mấy con cháu nhà quyền quý chúng ta xem mà thôi.”
Tịch Thần Hạn từ từ đưa tay về phía Vũ Tiểu Kiều, trên mặt anh còn nở nụ cười hư ảo.
Trái tim của Vũ Tiểu Kiều trở nên nóng bóng, cô ngớ người ra nhìn anh, giống như nhìn thấy anh bước ra từ ánh sáng chói chang, khắp người anh toả ra ánh sáng chói chang khiến người khác phải chói mắt, giống như thấy một vị thần từ trên trời hạ xuống trần gian, vô cùng tôn quý.
An Tử Dụ thấy Vũ Tiểu Kiều vẫn luôn ngớ người ra, không có bất kỳ phản ứng nào thì cô ta liền che miệng, khẽ ho một tiếng.
Vũ Tiểu Kiều trở về trạng thái bình thường, cô từ từ đưa tay lên, đặt vào trong lòng bàn tay rộng lớn của Tịch Thần Hạn.
Tịch Thần Hạn nắm chặt tay cô, sự lạnh lùng trong lòng bỗng chốc tan biến, giống như xuân về hoa nở, nụ cười trên mặt anh càng lúc càng ấm áp và mê hoặc lòng người.
Lại một lần khiến trái tim đám nữ sinh kia phải thổn thức, bọn họ bị nụ cười đẹp trai của Tịch Thần Hạn mê hoặc đến mức đầu óc mê muội.
Nhưng mà trong mắt của người đàn ông ngồi tít trên cao kia chỉ có một mình Vũ Tiểu Kiều.
Khi mọi người tưởng rằng Tịch Thần Hạn sẽ dẫn Vũ Tiểu Kiều lên xe, trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người lái xe sang rời khỏi khuôn viên của nhà trường, nhưng Tịch Thần Hạn lại dẫn Vũ Tiểu Kiều dọc theo con đường hàng cây rậm rạp đi dạo vào tận chỗ sâu bên trong......
An Tử Dụ nở nụ cười nhìn bóng lưng của bọn họ, lớn tiếng hét lên, “Kiều Kiều, hẹn hò vui vẻ. Mình về ký túc xá trước đây.”
Cô ta cười quay đầu lại, nhưng khi quay người lại thì nụ cười dần dần tan biến....
Cô ta nhìn thấy bóng hình cô đơn quay người rời đi của Tô Nhất Hàng ở ngoài đám đông.
Bóng hình đó cô đơn như vậy, tựa như cả thế giới chỉ còn lại mình ta vậy, khiến người ta không kiềm được mà cảm thấy đau lòng.
An Tử Dụ rảo bước đuổi theo, “Nhất Hàng!”
Bước chân của Tô Nhất Hàng dừng lại, anh ta quay đầu nở nụ cười với An Tử Dụ, “Tử Dụ, trùng hợp quá.”
“Đúng vậy, trùng hợp quá.” An Tử Dụ cười gượng hai tiếng, không biết nên nói cái gì.
“Anh sắp tốt nghiệp rồi, anh phải đi ôn thi đây.” Sau đó, Tô Nhất Hàng lại cười nói, “Trường học cũng thật biến thái, thế mà lại phong toả trường học, haha....”
An Tử Dụ nhìn nụ cười giống như là hoàn hảo trên gương mặt của Tô Nhất Hàng, nhưng sao mà lại không nhìn thấy sự đau đớn ẩn giấu ở chỗ sâu trong mắt anh ta chứ?
“Đúng vậy, thật là biến thái!”
“Anh phải đi ôn tập rồi, nếu không thi trượt thì lại không tốt nghiệp được, nếu như thật sự học lại cùng các em thì cũng quá là mất mặt. Haha....” Tô Nhất Hàng nở nụ cười rồi quay người sải bước rời đi.
An Tử Dụ đứng ở chỗ cũ, vẫn luôn nhìn bóng người rời đi của Tô Nhất Hàng, lúc này cô ta mới từ từ thu lại tầm nhìn, khẽ than một tiếng.
“Điều thê thảm nhất trên đời này chắc là người bạn yêu đã yêu người khác. Nhất Hàng, anh phải mau tốt lên.”
Điện thoại của An Tử Dụ kêu một tiếng, cô ta cúi đầu xuống xem, chính là tin nhắn trên wechat của Đường Khải Hiên, anh ta hỏi cô ta chuyện giả làm người yêu có còn tiếp tục nữa hay không?
An Tử Dụ nhìn tin nhắn này rấy lâu, cô ta đã rất lâu rồi chưa trả lời tin nhắn của Đường Khải Hiên, điện thoại không nghe, tin nhắn không trả lời, giống như biến mất vậy.
Cô ta do dự rất lâu, sau đó gửi một tin nhắn cuối cùng rồi cho số điện thoại của Đường Khải Hiên vào danh sách chặn.
“Đừng liên lạc nữa.”
Mẹ kế đã sắp xếp cho cô ta đối tượng xem mắt, chỉ đợi cô ta kết thúc kỳ thi cuối kì thì sẽ đính hôn, tốt nghiệp xong thì kết hôn.
Mẹ kế không cho phép cô ta tìm những mối hôn sự với nhà quyền thế tốt, thậm chí không thể giống như nhà quyền thế bậc nhất như Đường Khải Hiên, nếu không sẽ khiến mẹ kế cô ta làm loạn khắp nơi khiến bố cô ta ở giữa khó xử, không bằng nghe theo sự sắp xếp nhân nhượng cho khỏi phiền.
“Kiều Kiều à, bây giờ cuối cùng mình cũng hiểu được hoàn cảnh của cậu lúc đó. Dưới sự lựa chọn của người nhà, thật là khó khăn.”
Vũ Tiểu Kiều để mặc cho Tịch Thần Hạn nắm tay cô dắt đi, cùng nhau đi trên con đường hàng cây của trường, gió khẽ thổi qua khiến mái tóc dài của cô bay bay trong gió, để lộ ra góc mặt hơi ửng đỏ của cô.
Cảm nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người giành cho mình, gương mặt của cô càng đỏ ửng hơn, cô cúi thấp đầu xuống, trong lòng tràn ngập sự ngọt ngào.
Cảm giác này giống như mối tình đầu chớm nở, vô cùng trong sáng, khiến người khác sợ hãi trong lòng.
Vũ Tiểu Kiều không biết Tịch Thần Hạn muốn dẫn cô đi đâu, cũng không biết anh muốn làm cái gì, cô ngoan ngoãn đi theo sau anh, cùng nhau đi qua đường hàng cây, đi qua sân vận động, đi qua vườn hoa nhỏ ở trước toà giảng đường....
Ở trong vườn hoa tu-líp đang nở rộ, anh đột nhiên kéo tay cô đến trước ngực anh, anh mắt dịu dàng như nước mùa xuân.
Cô đột nhiên cảm thấy trái tim cô đập thình thịch gương mặt thì đỏ ửng, không phải anh muốn nói lời gì khiến cô cảm động chứ?
Cô tràn ngập mong chờ nhìn anh, nhưng lại nghe thấy anh rất chân thành nói với cô...
“Tiểu Kiều, tôi đói rồi.”
Danh Sách Chương: