Mục lục
Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Khải Hiên cầm ô, anh ta vẫn giữ nguyên tư thế che ô cho Vũ Tiểu Kiều lúc nãy, mưa lớn khiến áo blouse trắng tinh trên người anh ta ướt sũng mà anh vẫn hoàn toàn không có cảm giác.

Anh ta vẫn nhìn theo phương hướng Vũ Tiểu Kiều rời đi.

Chỗ đó đã không còn hình bóng của cô nữa rồi, nhưng anh ta mãi mà không chịu thu lại tầm nhìn của mình, trong mắt anh ta là lớp sương mù dày đặc của mưa lớn.

Đúng vậy!

Chuyện không liên quan đến anh ta, tại sao còn luôn muốn tham gia vào vậy?

Suy cho cùng còn không phải vì Tịch Thần Hạn sao?

Đó là bạn thân nhất của anh ta, anh ta không hy vọng Tịch Thần Hạn bị bất kỳ ai tổn thương!

Anh Tử Dụ đến bệnh viện tìm Vũ Tiểu Kiều, nhưng chỉ thấy thái độ lạnh lùng của Cao Thuý Cầm.

“Dì không có đứa con gái làm tiểu tam cho người khác.”

“Dì à, Kiều Kiều là con gái dì, cô ấy là người như thế nào thì dì còn không hiểu cô ấy sao? Nếu như lúc đầu không phải vì cứu dì, sao cô ấy có thể.....” An Tử Dụ nhìn thái độ của Cao Thuý Cầm, cô ta cảm thấy không cần nói thêm bất cứ chữ nào nữa, sau đó cô ta liền xông ra khỏi phòng bệnh đi tìm Vũ Tiểu Kiều.

Vũ Thanh Tùng lo lắng lắc người Cao Thuý Cầm, trong miệng anh ta hét “u u a a”.

Anh ta cũng đang lo lắng cho Vũ Tiểu Kiều, muốn xông ra ngoài, nhưng lại bị Cao Thuý Cầm kéo chặt lại.

Vũ Thanh Tùng trợn trừng mắt tức giận nhìn mẹ mình, lớn tiếng hét, bắt đầu không ngừng đập đồ, tâm trạng trút căm phẫn.

“Tùng Tùng, mẹ làm như vậy là có lý do của mẹ, con không hiểu, con đừng nổi khùng với mẹ.”

An Tử Dụ nhanh chóng chạy ra ngoài bệnh viện, cô ta không cẩn thận đâm phải một người, cô ta đang định xin lỗi, nhưng khi vừa ngẩng đầu nhìn thấy người đó là Đường Khải Hiên thì liền nuốt lại lời xin lỗi.

An Tử Dụ nhìn ánh mắt khác thường nhìn Đường Khải Hiên một cái, khiến Đường Khải Hiên vốn đã không vui lại càng thêm khó chịu.

“Tại sao cô dùng ánh mắt đó nhìn tôi vậy?” Đường Khải Hiên nói.

An Tử Dụ vốn không muốn để ý đến anh ta, nhìn thấy áo blouse trên người anh ta ướt sũng, liền hỏi, “Có nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều không? Nghe nói cậu ấy từ bệnh viện chạy ra ngoài?”

“Tại sao tôi phải nhìn thấy cô ta chứ?” Giọng nói của Đường Khải Hiên càng không vui.

An Tử Dụ hung hãn trợn trừng mắt nhìn anh ta một cái, vượt qua anh ta, sải bước đi về phía trước.

Sau lưng lại truyền đến giọng nói của Đường Khải Hiên, “Cô ta không liên lạc với cô sao? Hai người không phải là bạn thân nhất sao?”

Bước chân của An Tử Dụ ngưng lại giây lát, “Anh nhìn thấy Kiều Kiều đúng không?”

“Ở bên ngoài bệnh viện, khóc rồi chạy mất rồi.” Đường Khải Hiên nói.

“Tại sao anh không cản cô ấy lại.” An Tử Dụ tức giận.

“Tại sao tôi phải cản cô ta lại? Bây giờ cô ta cũng thực sự cần một mình bình tĩnh lại.” Đường Khải Hiên cảm thấy nếu Vũ Tiểu Kiều tiếp tục ở lại trong bệnh viện thì nhất định sẽ sụp đổ, không bằng để cho cô tỉnh táo lại.

“Đồ bị bệnh.” An Tử Dụ quay người sải bước rời đi.

Đường Khải Hiên chau chặt lông mày, anh ta rất muốn lớn giọng chửi lại “Cô mới bị bệnh”, nhưng nhìn thấy xung quanh luôn có y tá đi đi lại lại, bọn họ còn tôn kính gọi anh một tiếng “phó viện trường Đường”, cho nên anh ta chỉ có thể nhịn lại.

Anh ta đi đi lại lại một vòng, trong lòng có chút khó chịu, anh ta nhìn phương hướng An Tử Dụ rời đi, sau đó liền nhanh chóng cởi áo blouse trên người sải bước xông ra khỏi bệnh viện.

Anh ta cũng không biết bản thân mình muốn làm cái gì, phương hướng mà anh ta lái xe chính là phương hướng Vũ Tiểu Kiều rời đi....

*

Vũ Tiểu Kiều đi không mục đích ở trên đường.

Mưa như trút nước khiến toàn thân cô ướt sũng, cô cảm thấy rất lạnh, nhưng nơi lạnh nhất là tim.

Khắp nơi trên đường đều là những hàng người đi vội vã, cùng với cơn mưa càng lúc càng to, trên đường phố rộng thênh thang dần dần không có người nữa, chỉ còn lại mình cô, cô đi thong dong không biết mục đích.

Trong ký ức mơ hồ hình như có những cảnh như thế này lờ mờ xuất hiện trong đầu cô.....

Một cô bé ở trong ấu thơ, trong lòng ôm một con gấu bông, cũng trong hôm trời mưa to như thế này, cũng đi về phía trước không mục đích như vậy.

Cô bé đó hình như khóc rồi, trong miệng còn không ngừng hét, “Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con lại....”

“Mẹ ơi, mẹ ơi.....mẹ ở đâu vậy?”

“Mẹ ơi, Vân Vân sợ quá....mẹ ơi, Vân Vân sợ.....”

Vân Vân?

Trong tim Vũ Tiểu Kiều giống như bị kim đâm xoẹt qua, một cơn đau dữ dội đột nhiên xuất hiện.

Vân Vân là ai?

Cảm giác vừa xa lạ vừa xa cách còn chưa kịp chạm vào đã biến mất không dấu vết.

Cô nhắm mắt lại trong cơn mưa to, ngẩng đầu lên để mặc cho nước mưa rơi trên mặt mình.

Khoảng khắc ấm áp nhất trong cuộc đời chính là năm đó mẹ cô cúi người xuống ôm lấy cô khi còn nhỏ, mẹ cô cười dịu dàng và hiền từ khẽ nói với cô.

“Mẹ đến đón con về nhà.”

Bàn tay nhỏ bé của cô sợ hãi ôm lấy cổ mẹ cô, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mẹ mình, khoảng khắc đó cô liền thề trong lòng rằng sẽ không để mẹ bỏ rơi mình nữa.

Cô không muốn nếm lại cảm giác đó một lần nữa, không có nhà để về rất đáng sợ.

Nhưng bây giờ cô lại không có nhà để về.

Mẹ cô không cần cô nữa, trường học cũng không có cách nào để trở về, bây giờ cô nên đi đâu vậy?

Lúc này, trên bầu trời mưa như trút có một tia chớp xoẹt qua, sau đó là tiếng sấm đánh vang trời.

Mưa càng to hơn nữa, khắp nơi đều là tiếng mưa rơi lộp bộp, trên đường nước mưa chảy xối xả, ngập không đến mắt cá chân của cô.

Cô cảm thấy rất mệt, rất mệt, nước mưa rơi lên cơ thể mỏng manh của cô, từng chút từng chút một rút hết sức lực của cô, bước chân của cô càng lúc càng lảo đảo trong cơn mưa.

Vũ Tiểu Kiều à Vũ Tiểu Kiều?

Rốt cuộc mày đã làm sai cái gì vậy?

Ngay cả ông trời cũng không buông tha cho mày! Còn vào lúc này lạnh lùng cho mày một trận.

Cuối cùng cô cũng không đi nổi nữa, cô ngồi xuống bên đường, cuộn tròn thành một cục.

*

Tịch Thần Hạn từ trên máy bay trực thăng sải bước xuống, sắc mặt anh u ám.

Đông Thanh cầm chiếc ô màu đen đi sát phía sau lưng anh, anh ta dè dặt đưa cho anh một cái máy tính bảng.

“Cậu Thần, đây là các tin tức liên quan.”

Sắc mặt Tịch Thần Hạn xanh xám nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính bảng, trong đáy mắt anh toả ra sự lạnh lùng.

Đông Thanh không kiềm được mà lạnh toát cả sống lưng.

Từ sau khi Tịch Thần Hạn biết hình ảnh của anh và Vũ Tiểu Kiều bị phát tán ra bên ngoài thì việc làm ăn ở nước ngoài còn chưa xử lý xong đã vội vàng về nước.

“Cậu Thần....”

Đông Thanh dè dặt gọi một tiếng.

Tịch Thần Hạn tắt máy tính bảng, sự lạnh lùng trên mặt anh càng gia tăng hơn.

“Tổng cộng có bao nhiêu trang mạng và tờ báo đăng tin này vậy?” Giọng nói của Tịch Thần Hạn lạnh như băng.

“Có 33 trang mạng và 9 tờ báo.” Đông Thanh nhanh chóng trả lời.

“Cậu hiểu rõ nên làm thế nào rồi chứ.” Tịch Thần Hạn nói.

“Vâng thưa cậu Thần.” Toàn thân Đông Thanh nghiêm trang lại.

Xem ra mấy trang mạng và tờ báo đều bị đóng cửa rồi.

Đây là kết quả của việc đắc tội với cậu Thần của Kinh Hoa.

“Cậu Thần, có phải điều tra xem ai là người đăng những bức ảnh này không?” Đông Thanh khẽ hỏi.

“Không cần đâu.”

Tịch Thần Hạn sớm đã biết chỉ có trong tay Cung Cảnh Hào mới có những bức ảnh cắt từ video này, hơn nữa trước đó video cũng là do Cung Cảnh Hào chỉnh sửa rồi tung ra, vậy thì những bức ảnh này dễ dàng có thể đoán được là do người có liên hệ thân thiết với Cung Cảnh Hào làm ra.

“Một con chim non còn chưa mọc đủ lông đủ cánh có thể bay được bao xa?” Giọng nói của Tịch Thần Hạn lạnh lùng.

Anh nhìn ra cửa sổ, những hạt mưa to rơi xuống, trong đáy mắt tràn ngập sự lạnh lùng dần dần xuất hiện một tia nắng ấm áp.

“Tìm Vũ Tiểu Kiều đến đây.”

“Vâng thưa cậu chủ. Tôi lập tức cử người đi đón cô Vũ.” Đông Thanh nhanh chóng gọi điên thoại liên lạc.

Tuy nhiên không lâu sau, bên kia trả lời là không biết Vũ Tiểu Kiều đi đâu rồi.

Sắc mặt Tịch Thần Hạn nhăn nhó, anh không quan tâm đến trời bên ngoài đang mưa to, vội vã xông ra ngoài lên xe.

Vũ Tiểu Kiều, cô tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK