Tịch Thần Hạn bá đạo giữ lấy cô, anh không biết thoả mãn mà đòi lấy cô.
Anh muốn cô hết lần này đến lần khác.
Cô kiệt sức toàn thân mềm nhũn trong khuỷu tay anh, nhưng cô vẫn quật cường gắng gượng căng cứng cơ thể lên không chịu cho anh một chút dịu dàng nào.
Bàn tay to lớn của anh lại bắt đầu mơn trớn trên người cô, toàn thân cô càng căng cứng hơn, cô vừa phản kháng vừa cảnh giác nhìn chằm chằm vào anh.
Người phụ nữ đáng chết này!
Cô không thể xuống nước dịu dàng cầu xin anh một lần sao?
Vũ Tiểu Kiều đã mệt đến mức không có một chút sức lực nào đứng dậy, “Anh sắp đính hôn rồi, tại sao còn phải đối xử với tôi như vậy?”
Tịch Thần Hạn tức giận triệt để, “Đây chính là điều mà cô muốn nói với tôi nhất sao?”
Tại sao cô không cầu xin anh đừng đính hôn, đừng bỏ cô lại, tại sao cô không cướp anh lại?
Rõ ràng là anh ghét nhất ai đẩy anh ra xa, một bộ dạng hận không thể nhanh chóng vạch rõ ranh giới với anh.
Lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác không tồn tại ở trước mặt phụ nữ. Anh đối với cô mà nói vốn không quan trọng để cô đi níu giữ đi quan tâm.
Đột nhiên, bên ngoài cửa sổ lại truyền đến một tiếng sấm rung tai.
Tịch Thần Hạn ôm chặt lấy Vũ Tiểu Kiều, anh bởi vì sợ hãi mà cuộn tròn lấy người, khiến trái tim Vũ Tiểu Kiều không hiểu tại sao lại mềm lại.
Cô cúi đầu xuống nhìn vào anh ở trong lòng mình, anh giống như một đứa trẻ không có ai giúp đỡ, cô đột nhiên cảm thấy anh có chút đáng thương.
Cuối cùng cô vẫn không thể nhẫn tâm được với anh.
Cô vốn muốn dịu dàng an ủi anh, nhưng lời miệng thì không thể nào nói ra được.
Cơ thể của cô từ từ buồn lỏng xuống, cô tặng anh một cái ôm thoải mái.
Sống lưng Tịch Thần Hạn cương cứng lại, tất cả sự tức giận và bất mãn của anh bị cái ôm dịu dàng này của cô xoa dịu.
Anh ôm lấy cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, hít hà mùi hương thoang thoảng trên tóc cô.
Hơi thở nóng rực của anh phả ra, phả vào làn da dưới gáy cô, ngứa ngứa, mềm mềm....
Trái tim Vũ Tiểu Kiều khẽ xao động, cô khẽ nói với anh, “Đừng sợ, chỉ là sét đánh mà thôi, dũng cảm lên một chút, anh là cậu Thần của Kinh Hoa, anh còn phải đi đến bữa tiệc, đừng đến quá muộn, sẽ khiến người ta không hài lòng vì anh.”
Tịch Thần Hạn rất thích giọng nói dịu dàng của cô, bay bổng, rất dịu dàng, rất êm tai, anh cảm thấy trái tim mình đều mềm nhũn lại.
Nhưng người phụ nữ này lại đang nhắc nhở anh nên đi gặp bố mẹ của Vũ Phi Phi, thực sự khiến anh không có cách nào giữ được tâm trạng tốt.
Anh đột nhiên tăng thêm sức lực trong lòng.
“Không đi thì sao?” Anh bá đạo khẽ hét lên một tiếng, anh ôm ngang Vũ Tiểu Kiều lên vứt cô lên chiếc giường lớn.
“A....”
Vũ Tiểu Kiều khẽ hét lên, sau đó cơ thể vừa to vừa nặng của anh liền đè xuống.
Hai tay cô chống lên khuôn ngực to rộng của anh, lòng bàn tay anh tiếp xúc với nhịp tim đang đập nhanh của anh, hô hấp của cô đột nhiên trở nên hỗn loạn.
“Anh anh....”
Cô há miệng ra, nhìn thấy cơn tức giận đang tuôn trào ra trong đôi mắt lạnh lùng của anh ở dưới bóng đêm, trái tim cô đột nhiên cảm thấy lo sợ.
Cô biết, anh muốn làm cái gì.
Cô ra sức vùng vẫy, nhưng lại là đang khiêu khích sự chiếm hữu càng cuồng nhiệt hơn của anh.
Anh bá đạo xông vào, không có một chút cảnh báo nào, đau đến mức cô tựa như cảm thấy linh hồn mình đang run rẩy.
Vẫn không có bất kì sự dịu dàng nào, chỉ điên cuồng trút căm phẫn.
Cũng là sự trừng phạt giành cho cô.
Cô đau đến mức gần như sắp ngất đi, rất lâu sau, giống như trải qua một thế kỉ dài thì tất cả mới dừng lại.
Cô kiệt sức nằm trên giường, mệt đến mức không thể cử động được nữa.
Sau khi anh thoả mãn thì sự tức giận cũng tiêu tán đi, anh dịu dàng ôm cô lên, đưa cô đến nhà tắm.
Ngón tay hơi lạnh lẽo của anh, dịu dàng cọ rửa từng tấc trên cơ thể cô, làn da trơn bóng của thiếu nữ, cảm giác tiếp xúc xương cốt mềm mại, khiến cơ thể anh lại có phản ứng khó có thể chịu đựng được.
Nếu như không phải thấy cô thực sự không có sức lực để chịu đựng nữa thì anh thực sự muốn đè cô vào trong nhà tắm để muốn cô thêm một lần nữa.
Anh dùng khăn tắm quấn cô lại, ôm cô lên đặt lên đầu gối anh, trong tay anh cầm một cái khăn tắm, lau từng chút một mái tóc dài đen nhánh của cô.
Vũ Tiểu Kiều yếu ớt vùi lên bờ vai rộng lớn của anh, giống như một con mèo lười nằm trên người chủ nhân của mình vậy.
Anh nhìn cô ngoan ngoãn như vậy thì khoé môi lại nở ra một nụ cười dịu dàng.
“Đồ vật nhỏ, mệt rồi sao?”
Vũ Tiểu Kiều mê man, nửa tỉnh nửa ngủ, khẽ gật đầu.
“Không được ngủ, tóc còn chưa khô.”
Cô lại nhẹ nhàng lắc lắc đầu, hai cánh tay mềm mại vắt lên vai anh, bộ dạng vừa ngây thơ vừa đáng yêu khiến trái tim anh đều sắp tan chảy.
Anh lau khô tóc cô, nhẹ nhàng ôm cô lên, đặt cô lên giường, chỉnh sửa xong mấy sợi tóc hỗn loạn trên trán cô, giúp cô đắp chăn lên.
Anh đưa ngón tay thon dài lên nhẹ nhàng chạm vào lông mi cong vút của cô, khoé miệng anh nở ra một nụ cười đẹp trai.
“Đồ vật nhỏ, rốt cuộc là ai hầu hạ ai?” Anh cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cái trán trơn bóng của cô.
Bên ngoài vẫn đang sấm chớp đùng đùng, nhưng ôm cô trong lòng khiến anh không cảm thấy sợ hãi nữa.
Vũ Tiểu Kiều cảm nhận được anh ôm cô từ phía sau, cô cảm thấy không quen nên cử động một chút.
“Đừng động đậy, nếu không, tôi lại muốn cô tiếp!”
Vũ Tiểu Kiều lập tức không dám cử động linh tinh.
Anh tìm một tư thế thoải mái, ôm cô từ phía sau, dịu dàng nói.
“Ngủ đi.”
Điện thoại của anh không ngừng kêu.
Vũ Tiểu Kiều khó chịu lật người một cái, cô nói mê một câu, “Ồn ào quá.”
Tịch Thần Hạn cầm điện thoại lên, anh ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, liền tắt luôn máy.
Anh ngẩng đầu nhìn cô đang vùi đầu vào trong lòng anh, không kiềm được lại nở nụ cười.
Anh xiết chặt tay hơn ôm chặt lấy cô, đột nhiên anh có một sự thoả mãn như có được một thứ gì đó tốt đẹp nhất trên thế giới.
Nhà hàng.
Trong phòng bao cao cấp, không khí có chút áp lực.
Vũ Phi Phi, Vũ Kiến Trung, Tôn Hồng và Dương Tuyết Như đang ngồi trước một cái bàn tròn cực lớn, bọn họ liên lục nhìn thời gian, sắc mặt ai cũng rất khó coi.
Bọn họ đã ở đây đợi Tịch Thần Hạn ba tiếng rồi, anh không những không xuất hiện mà điện thoại cũng tắt máy rồi.
Hôm nay Vũ Phi Phi đặc biệt chọn một chiếc váy dài ôm người màu đỏ tôn lên dáng người xinh đẹp của cô ta, cộng thêm khuôn mặt được trang điểm tinh tế của cô ta, khiến cho cả người cô ta trở nên vô cùng xinh đẹp.
Cô ta vốn còn đang nghĩ, vừa gặp mặt sẽ khiến Tịch Thần Hạn có hứng thú với cô ta, cho nên cô ta đã đem một bên váy đã xẻ một bên chỉnh sửa cho xẻ cao lên một chút nữa, khi cô ta hơi hơi di chuyển thì sẽ có thể lộ ra đôi chân ngọc ngà thon dài trắng nõn của mình, cảnh xuân sẽ lộ ra thu hút anh đến chỗ sâu nhất ở đùi cô ta....
Nhưng bây giờ tất cả tâm tư và công sức của cô ta đều đổ xuống sông xuống biển, bởi vì Tịch Thần Hàn không hề xuất hiện.
Vũ Phi Phi bĩu môi nhìn Tôn Hồng, Tôn Hồng vốn dĩ mặt mày tươi cười, bây giờ thì cũng mặt mày u ám.
Tôn Hồng nhìn Vũ Kiến Trung ở bên cạnh, khuôn mặt ông ta u ám, trong đáy tràn ngập sự không vui.
Dương Tuyết Như lại xem đồng hồ trên tay để che đi sự sốt ruột trong lòng, bà ta giữ dáng vẻ của một phu nhân nhà quyền quý nên có, ưu nhã tự nhiên, vẻ mặt đúng mực.
“Bác gái, rốt cuộc lúc nào cậu Thần mới đến vậy?” Vũ Phi Phi cuối cùng không nhịn được, sốt ruột hỏi.
Dương Tuyết Như nở nụ cười nói, “Thần Hạn bận quá, gần đây hội nghị của công ty lại nhiều, còn toàn là hạng mục lớn không thể bỏ được.”
“Nếu đã bận thì còn hẹn làm gì?” Vũ Kiến Trung tức giận nói.
Dương Tuyết Như vẻ mặt ngượng ngùng, “Chắc là sắp đến rồi, Thần Hạn từ trước đến nay đều rất đúng giờ, thị trưởng Vũ đợi thêm chút nữa ạ.”
“Đợi thêm chút nữa sao? Đã đợi 3 tiếng rồi.” Bây giờ Vũ Kiến Trung thực sự không có cách nào để giữ phong độ được nữa.
Ông ta giậm chân đứng dậy, “Phu nhân Tịch, tôi thấy chuyện của chúng ta còn phải đợi thương lượng lại đã. Thứ mà bà muốn, tôi cũng không thể nào đáp ứng bà được rồi!”
Nói xong Vũ Kiến Trung liền sải bước ra ngoài.
Sắc mặt Dương Tuyết Như đột nhiên trở nên khó coi, nụ cười trên khuôn mặt bà ta cũng biến mất hoàn toàn.
Danh Sách Chương: