Vũ Tiểu Kiều đương nhiên nhận ra Tôn Hồng và Vũ Phi Phi đang ngầm ra hiệu với nhau.
Bọn họ sẽ không để cô sống yên ổn, nhưng trong tình thế trước mắt thì bọn họ cũng không dám làm gì cô nữa.
Dáng vẻ như phát điên trước đó của Vũ Phi Phi chỉ có thể chứng minh cô ta đang rất sợ hãi, không biết đối phó với cô như thế nào, nên mới có dáng vẻ tức giận gào rát cổ bỏng họng như vậy.
Vũ Tiểu Kiều luôn mỉm cười để đáp trả lại ánh mắt sắc bén luôn nhìn chằm chằm vào cô của cặp mẹ con đó, Vũ Tiểu Kiều mặt không biến sắc, cũng không lộ ra bất cứ sơ hở gì.
Cô luôn luôn ghi nhớ lời nói của Tịch Thần Hạn nói với cô, con đường tự mình chọn thì nhắm mắt cũng phải bước tiếp.
Cô sẽ không còn là Vũ Tiểu Kiều nhẫn nhục chịu đựng và ngấm ngầm chịu đựng mọi điều như trước kia, từ nay về sau cô tuyệt đối sẽ không là Vũ Tiểu Kiều để mặc bất cứ ai tuỳ ý chà đạp.”
Sẽ không làm Vũ Tiểu Kiều để mặc người khác chửi rủa.
“Làm phiền dì Tôn rồi.” Vũ Tiểu Kiều khẽ mỉm cười, nhìn thì thấy khách sáo lịch sự, nhưng trong mắt lại tràn ngập sự sảng khoái.
“Tiểu Kiều thật hiểu chuyện.” Vũ Kiến Trung hài lòng tán thưởng nói.
Tôn Hồng và Vũ Phi Phi tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhịn.
Vũ Kiến Trung đích thân dẫn Vũ Tiểu Kiều đến nhà bếp, chỗ đó vốn là vị trí của Vũ Phi Phi, bây giờ đã trở thành vị trí của Vũ Tiểu Kiều.
Vũ Phi Phi đang định xông qua đó thì bị Tôn Hồng kéo lại, bà ta khẽ lắc đầu với cô ta.
Vũ Phi Phi hít sâu một hơi, nở ra một nụ cười tươi rói rồi đi đến bên cạnh Vũ Kiến Trung, ngọt ngào gọi một tiếng “bố.”
“Bố, có phải bố vẫn đang giận con không? Hôm nay là con sai, con không nên kích động như vậy, bố đừng giận con có được không?”
“Bố, con không ngồi cạnh bố thì không ăn được .....”
Vũ Phi Phi kéo lấy cánh tay của Vũ Kiến Trung, khẽ lắc nhẹ, dáng vẻ của đứa con gái ngoan ngoãn khiến người ta hài lòng, thật khiến người khác yêu thương.
Vũ Tiểu Kiều từ từ nhìn về phía Vũ Phi Phi, “Ý của em gái là chị với em đổi vị trí cho nhau thì em có thể ăn được đồ ăn hay sao?”
Vũ Tiểu Kiều không cho rằng bây giờ Vũ Phi Phi ở trước mặt cô còn có thể ăn được bữa tối.
“Chị ơi, con người em rất kén chỗ ngồi, trước đó chúng ta gặp nhau ở nhà hàng thì chị cũng biết mà, một khi bị đổi mất vị trí chỗ ngồi quen thuộc thì khắp người đều cảm thấy khó chịu, rất dễ mất kiểm soát mà nổi giận.”
Vũ Tiểu Kiều khẽ cong môi, “Vậy được thôi, chỗ ngồi này nhường cho em gái vậy.”
Vũ Tiểu Kiều đứng dậy, ngồi ở phía đối diện.
Chỗ ngồi đối diện vừa hay là chỗ ngồi mà bình thường Tôn Hồng hay ngồi, Tôn Hồng lập tức tức giận đến mức sắc mắt xanh xám.
Nhưng lúc này Vũ Kiến Trung rất vui mừng, ông ta có thể nhìn thấy giữa hai chị em có dấu hiệu chung sống hoà thuận, trong lòng ông ta không kiềm được mà cảm thấy ấm áp, ánh mắt của ông ta cũng dịu xuống.
“Như vậy mới đúng, đều là người một nhà, đừng có làm như xa lạ như trước đây, cho dù là ai đính hôn với ai thì hai con đều là chị em.” Vũ Kiến Trung cười haha nói.
Vũ Phi Phi nở ra một nụ cười tươi rói nhưng trong lòng cô ta lại hung hãn bổ sung thêm một câu.
“Ai là chị em với cái đồ tiện nhân cướp chồng chưa cưới của tao cơ chứ, Vũ Tiểu Kiều, mày cứ đợi đấy cho tao, tao sẽ sớm đoạt lại thứ đã mất.”
Vũ Kiến Trung nhìn bọn họ, tuy nhìn bọn họ không quá hoà thuận, nhưng phảng phất có thể nhìn thấy dấu hiệu từ từ có thể chung sống hoà thuận với nhau, trong lòng ông ta rất vui.
“Đều ngồi xuống đi, bắt đầu ăn cơm.” Vũ Kiến Trung cười nói.
Tôn Hồng nhìn chỗ ngồi vốn là của mình một cái, bây giờ bị Vũ Tiểu Kiều chiếm mất, bà ta tức đến mức thầm nghiến răng.
“Còn không mau ngồi xuống.” Vũ Kiến Trung nói với Tôn Hồng.
Tôn Hồng nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Vũ Kiến Trung, bà ta liền cố nuốt tất cả sự không cam tâm của mình xuống.
Bà ta nở một nụ cười gượng gạo, bà tức tối ngồi xuống vị trí bên dưới Vũ Tiểu Kiều, bà ta căm hận đến mức không thể xé rách Vũ Tiểu Kiều thành trăm mảnh.
Một vãn bối mà lại ngồi ở vị trí trên bà ta, là đang báo hiệu trong nhà này không có vị trí của bà ta nữa sao?
“Chị ơi, chúng ta uống một ly đi.”
Vũ Phi Phi bảo người giúp việc rót rượu, trong đó có một ly là đưa cho Vũ Tiểu Kiều.
“Chị ơi, em kính chị một ly. Em xin lỗi vì tất cả việc làm ngày hôm nay của em, cũng chúc chị và cậu Thần chung sống trọn đời, vĩnh viễn không bao giờ cảm thấy chán ghét nhau.”
Vũ Phi Phi cười đến mức vừa tươi rói vừa kỳ lạ, một chỗ sâu trong đáy mắt cô ta tràn ngập sự căm thù, cô ta cầm ly rượu lên ngửa cổ uống cạn.
Vũ Tiểu Kiều như cười như không.
Hay cho một câu vĩnh viễn không bao giờ cảm thấy chán ghét nhau!
Vũ Phi Phi là đang nguyền rủa cô sớm muộn cũng bị Tịch Thần Hạn chán ghét.
“Sao chị không uống vậy? Có phải là chị không chịu tha thứ cho em không?” Vũ Tiểu Kiều hơi cong môi lên, “Thần Hạn không cho phép chị uống rượu, chị lấy nước thay rượu vậy.”
Vũ Tiểu Kiều nói xong liền cầm cốc nước lên khẽ uống một ngụm.
“Chị và cậu Thần thật là ân ái!” Vũ Phi Phi nghiến răng, trong mắt cô ta giống như sắp phun ra một ngọn lửa có thể thiêu chết người khác.
“Haha, Thần Hạn lo lắng chị uống rượu sẽ có hại cho cơ thể, cũng không được coi là ân ái.” Vũ Tiểu Kiều yên lặng nhìn ngọn lửa đang đốt cháy trong đáy mắt Vũ Phi Phi, cô hờ hững như không.
Vũ Kiến Trung bật cười, “Tiểu Kiều khiêm tốn rồi, cậu Thần quan tâm con như vậy, bố cũng cảm thấy rất vui vẻ và yên tâm.”
“Đúng vậy, cậu Thần đối với chị thật là săn sóc chu đáo, nhưng cậu Thần hình như cũng không quan tâm chị như vậy, đính hôn đã nhiều ngày như vậy mà nghe nói cậu Thần vẫn chưa gặp người nhà của chị, mọi người bên ngoài đang nói nhà họ Tịch chê bai xuất thân của chị, còn chị cũng ham hư vinh mà khinh thường gia cảnh của mình.”
Vũ Kiến Trung trợn trừng mắt nhìn Vũ Phi Phi một cái, Vũ Phi Phi nở nụ cười, “Nói chuyện thôi mà bố, con cũng rất muốn biết rốt cuộc cậu Thần đối xử tốt với chị đến mức nào, cũng muốn vui mừng cho chị.”
Vũ Tiểu Kiều suy nghĩ một lúc, nụ cười trên mặt cô vừa hạnh phúc vừa ngọt ngào, “Chị không biết tốt đến mức nào, anh ấy chỉ nói với chị rằng muốn cho chị trở thành người phụ nữ được tất cả người trong thiên hạ phải ngưỡng mộ.”
Trong đáy mắt Vũ Phi Phi xuất hiện sự căm hận, cô ta nghiến chặt răng rồi nói một câu, “Thật là đối xử với chị không tệ!”
“Được rồi, ăn cơm thôi.” Vũ Kiến Trung nói.
Vũ Phi Phi trở nên yên lặng, cô ta gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, dáng vẻ dùng sức nhai thức ăn của cô ta giống như thứ cô ta ăn không phải là thức ăn mà là thịt trên người Vũ Tiểu Kiều vậy.
Vũ Kiến Trung cười lớn giọng, “Tiểu Kiều và cậu Thần chung sống tốt với nhau, bố cảm thấy rất vui, mẹ con cũng sẽ cảm thấy rất vui.”
“Còn có Tùng Tùng, nó nhất định cũng sẽ cảm thấy rất vui. Nếu bố có thời gian sẽ đến thăm nó nhiều hơn, không ngờ rằng vừa mới chớp mắt, nó đã cao lớn như vậy rồi.”
Nhắc đến anh trai, trong lòng Vũ Tiểu Kiều lại cảm thấy chua xót.
“Đúng vậy, anh trai cô đã 26 tuổi rồi, sớm đã trưởng thành rồi.”
Vũ Kiến Trung bao nhiêu năm nay không gặp anh trai cô, vẫn coi anh trai cô là một thiếu niên, đương nhiên chỉ cảm thấy là chớp mắt mà anh cô đã cao lớn như vậy.
Nhớ đến sự thân thiết của anh trai đối với Vũ Kiến Trung, còn Vũ Kiến Trung thì không quan tâm đến anh trai cô, thậm chí chê bai anh cô phiền toái, ông ta hận đến mức chỉ mong anh trai cô chết sớm đi một chút, nghĩ đến điều này thì trong lòng cô liền cảm thấy đau đớn và căm hận.
Vũ Kiến Trung thấy sắc mặt của Vũ Tiểu Kiều có chút không tốt nên quan tâm hỏi, “Tiểu Kiều, con làm sao vậy?”
“Không sao.”
Vũ Kiến Trung nhìn ra mấy phần tâm tư của Vũ Tiểu Kiều, ông ta khẽ than thở một câu, “Trước đây là do bố không tốt, cứ bận rộn công việc, từ nay về sau bố sẽ đi thăm Tùng Tùng nhiều hơn.”
“Đủ rồi!” Vũ Tiểu Kiều tức giận hét lên một tiếng.
Vũ Kiến Trung bị tiếng hét của Vũ Tiểu Kiều làm cho ngớ người lại.
Tôn Hồng và Vũ Phi Phi cũng đều dùng ánh mắt kinh hãi nhìn Vũ Tiểu Kiều.
Vũ Tiểu Kiều này cũng quá là không biết tự lượng sức mình, sau khi trở thành vợ chưa cưới của Tịch Thần Hạn, lại dám lớn tiếng quát mắng Vũ Kiến Trung.
Vũ Phi Phi và Tôn Hồng nhìn thấy sự tức giận hơi trào dâng trong đáy mắt Vũ Kiến Trung, trong lòng bọn họ liền cảm thấy vui mừng.
Vũ Phi Phi và Tôn Hồng đang thầm đắc ý, không ngờ rằng, Vũ Kiến Trung vẫn giữ gương mặt vui vẻ tươi cười.
“Tiểu Kiều, bố có thể ngồi lên vị trí ngày hôm nay đều là do liều cái mạng già này bận rộn làm việc mà có được. Con phải hiểu cho nỗi khổ của bố, bố làm tốt công việc cũng là vì muốn cho các con có tương lai tốt hơn.”
Vũ Tiểu Kiều thu lại sự tức giận trên mặt, cô cười nói.
“Con hiểu.”
Vũ Tiểu Kiều nhìn Vũ Phi Phi ở phía đối diện, cô nhìn rõ được hành động lén lút của Vũ Phi Phi.....
Danh Sách Chương: