Mục lục
Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Tịch Thần Hạn xông ra khỏi phòng bệnh, suýt chút nữa đã đâm trúng An Tử Dụ.

“Kiều Kiều, anh ấy làm sao vậy?”

Vũ Tiểu Kiều quay người nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong lòng cô có chút đau đớn.

“Giận dỗi nhau sao?” An Tử Dụ đưa cho Vũ Tiểu Kiều một cốc nước, khẽ hỏi.

Vũ Tiểu Kiều nhìn làn nước trong veo trong cốc, phản chiếu ánh sáng vô cùng nhức mắt ở bên ngoài cửa sổ thì bất giác khoé mắt cô chút chua xót.

Cô đem chuyện đêm qua kể cho An Tử Dụ.

“Mình không muốn hỏi anh ấy là vì mình tin tưởng anh ấy, nhưng tại sao anh ấy lại không hài lòng vậy?”

An Tử Dụ vỗ vai Vũ Tiểu Kiều, “Giai đoạn ma sát mà, cãi nhau là bình thường.”

“Giai đoạn ma sát sao?”

“Đúng vậy, cậu nghĩ xem hai người bọn cậu tính tình khác nhau, giới tính khác nhau, ở bên nhau thì đương nhiên sẽ có một mẫu thuẫn về tính cách, phải cho đối phương nhiều thời gian hơn để tìm hiểu lẫn nhau, dần dần thì sẽ trở nên tốt hơn.”

Hòn đá nặng đè trong tim của Vũ Tiểu Kiều cuối cùng cũng từ từ dịch chuyển đi, cô mỉm cười ôm lấy An Tử Dụ.

“Có cậu thật tốt, chính là người am hiểu tâm tư của mình.”

An Tử Dụ gõ trán của Vũ Tiểu Kiều, “Mình mới không làm người người am hiểu tâm tư của cậu.”

“Cậu muốn làm người am hiểu tâm tư của ai vậy? Nói đi, nói đi.....”

Vũ Tiểu Kiều chọc vào nách An Tử Dụ, An Tử Dụ vừa cười vừa chọc vào nách Vũ Tiểu Kiều.

Tiếng cười của hai người ngập tràn căn phòng bệnh và vang đi rất xa rất xa....

Tịch Thần Hạn vẫn chưa đi xa, nghe thấy Vũ Tiểu Kiều cười vui vẻ như vậy thì anh vừa thở phào nhẹ nhõm vừa rất tức giận.

Anh thở phào nhẹ nhõm là vì xem ra cơ thể của cô có khả năng tự phục hồi rất tốt, đã không có gì đáng ngại nữa.

Tức giận là vì cô thế mà lại vẫn có thể cười được, xem ra ở trong lòng cô anh thật sự không quan trọng!

Tịch Thần Hạn sải bước rời đi, ngay cả Đường Khải Hiên gọi anh lại, anh cũng không quay đầu lại.

“Lão hoà thượng này lại làm sao vậy?”

……

Tin tức Vũ Tiểu Kiều và Vũ Phi Phi “làm hoà” rất nhanh được đăng lên báo.

Mọi người được phen thổn thức, còn tưởng rằng hai người bọn bởi vì đàn ông mà trở thành kẻ thù không đội trời chung với nhau, không ngờ rằng lại chung sống hoà thuận như vậy.

Mọi người thấy trên người bọn họ không có kịch vui gì để xem nữa, thế là đều cảm thấy có chút thất vọng. Đúng lúc này có một tin tức lọt vào mắt của bọn họ, đã thành công thu hút sự hưởng ứng nhiệt liệt của mọi người, lập tức lượt truy cập vào rất cao.

Tiêu đề là: Cậu ấm Cung Cảnh Hào của tập đoàn Cung Thị đêm khuya hôn mỹ nữ mặc áo ngủ.

Mọi người bàn bạc xôn xao.

Trong đêm khuya mưa bão, Cung Cảnh Hào lại cùng một cô gái mặc áo ngủ có hành động thân mật như vậy, hai người có quan hệ gì thì không cần nói cũng có thể đoán ra được.

Mọi người lần lượt suy đoán, cậu ấm của Cung Thị từ trước đến nay chưa từng có tin đồn với phụ nữ, rốt cuộc là cô gái nào lại có sức hút như vậy, lại có thể nắm được trái tim của anh ta.

Mọi người bắt đầu bàn luận chuyện này, trong ảnh là bóng mặt bên không rõ ràng của Cung Cảnh Hào, nhưng lại không có gương mặt chính diện của cô gái mặc áo ngủ kia, rốt cuộc cô gái kia là ai vậy?

Tại sao lại trong đêm khuya mưa bão lại mặc quần áo ngủ ra ngoài?

Cô ta đã xảy ra chuyện gì với Cung Cảnh Hào vậy?

Mọi người bắt đầu truy tìm cô gái mặc áo ngủ kia, cuối cùng thông qua tin tức nội bộ đã biết được cô gái mặc quần áo ngủ kia chính là Vũ Phi Phi.

Đám phóng viên lại bao vây nhà họ Vũ lại, muốn phỏng vấn Vũ Phi Phi, để hỏi xem cô ta bắt đầu với Cung Cảnh Hào từ khi nào vậy?

Vũ Phi Phi đi vòng quanh ở nhà.

Hôm đó cô ta đêm khuya mặc quần áo ngủ đi về nhà thì bị Cung Cảnh Hào chặn lại, cô ta đã đem đoạn ghi âm chứng minh sự trong sạch của mình cho Cung Cảnh Hào.

Không biết làm sao đêm khuya ánh đèn quá mờ lại bị paparazzi chụp ảnh lại, thế mà lại bị người ta đồn rằng bọn họ đang hẹn hò.

Trong lòng cô ta chỉ có Tịch Thần Hạn, cô ta không thể có tin đồn với người đàn ông khác được.

Vũ Phi Phi nhanh chóng giải thích việc này, nói người trong bức ảnh vốn không phải là cô ta.

Tôn Hồng kéo Vũ Phi Phi về phòng, bà ta nhanh chóng đóng cửa lại.

“Phi Phi, con bị ngốc sao? Chuyện này sao có thể vội vàng xuất hiện để phủ nhận vậy?”

Vũ Phi Phi căm phẫn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nhìn bức ảnh giống như cô ta và Cung Cảnh Hào hôn nhau ở trong đêm mưa, khiến cô ta cảm thấy có chút trống rỗng giống như mất đi thứ gì vậy.

“Nếu như là cậu Thần thì tốt biết bao.”

Tôn Hồng gõ vào trán của Vũ Phi Phi, “Mẹ cũng hy vọng là cậu Thần, nhưng cậu Cung cũng không tệ mà. Nhà họ Tịch và nhà họ Cung vốn là một nhà, hai cậu cháu họ đều là nhân vật hàng đầu.”

“Phi Phi à, có cậu Cung ở bên cạnh, tương lai con có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu làm người rồi.” Tôn Hồng cảm thấy vô cùng vui mừng.

“Mẹ, bây giờ đã là lúc nào rồi, mẹ còn nói cái này. Giữa con và cậu Cung vốn không như bên ngoài đồn đại.”

“Cái gì? Không phải sao? Con xem những bức ảnh này, rõ ràng là hai đứa đang....” Tôn Hồng dùng tay miêu tả một cái.

“Vốn không phải như vậy.” Vũ Phi Phi giậm chân, đem sự việc kể lại từ đầu đến cuối.

“Cái gì? Cậu Cung muốn xử lý con sao?” Gương mặt của Tôn Hồng lập tức trở nên trắng bệch, “Vũ Tiểu Kiều kia có cái gì tốt mà hết người này đến người khác bảo vệ nó như vậy chứ.”

“Những chuyện này..... đều không phải là do con làm, là do Bạch Lạc Băng làm, con đã giao bằng chứng cho Cung Cảnh Hào rồi, chắc là anh ta cũng không đến gây phiền phức cho con nữa đâu.”

“Chỉ là con không ngờ rằng lại bị người khác chụp được ảnh con và anh ta ở bên nhau. Như vậy nếu như đem chuyện ra ở trong trường học truyền ra ngoài, thì sẽ khiến mọi người cảm thấy việc Vũ Tiểu Kiều nhập viện có quan hệ với con, đừng nói đến những lời mắng chửi ở bên ngoài, ngay cả bố con cũng không tha cho con.”

Vũ Phi Phi dần dần đỏ ửng hốc mắt lên, “Mẹ, bây giờ con nên làm thế nào?”

“Con đó, con bảo mẹ nói con như thế nào đây, sao con lại có thể hồ đồ như vậy? Bây giờ Vũ Tiểu Kiều là người mà con có thể động vào sao?”

“Con cũng là bị Bạch Lạc Băng che mờ mắt! Con là bị cô ta lợi dụng.”

“Con tưởng rằng Bạch Lạc Băng sẽ uổng công giúp đỡ con sao? Cô ta là muốn có một người có thể coi là súng mà sử dụng, con chủ động hiến mình như mình, mẹ thật không biết con nghĩ như thế nào, bây giờ con còn mang tiếng oan cho cô ta, tiếng oan này không dễ mang đâu.....”

Vũ Phi Phi buồn rười rượi, cô ta sốt ruột đến mức nước mắt rơi lã chã, “Vậy bây giờ con nên làm thế nào mới tốt vậy mẹ?”

Tôn Hồng trợn trừng mắt nhìn cô ta một cái, “May mà con vẫn có thể thông minh một chút, biết chuẩn bị đoạn ghi âm, bây giờ trong tay con có bằng chứng của cô ta, cô ta không có gì cả chỉ là nói suông không có bằng chứng. Cho nên xem ra tình hình vẫn là có lợi cho con.”

Sau đó, Tôn Hồng lại chau mày lên, “Nhưng nếu cậu Thần biết con có tham gia vào thì sao có thể tha cho con được? Chúng ta vẫn phải nghĩ cách mới được.”

Vũ Phi Phi nắm chặt lấy điện thoại trong tay, đi đi lại lại ở chỗ cũ.

Tôn Hồng suy nghĩ một lúc, “Phi Phi, kế hoạch bây giờ chính là có hai cách, thứ nhất, xử lý đoạn ghi âm sau đó chủ động giao cho cậu Thần, vạch rõ quan hệ.”

Vũ Phi Phi lập tức từ chối, “Không được, con khó khăn lắm mới khiến cho Vũ Tiểu Kiều và cậu Thần có hiềm khích lớn như vậy, không thể từ bỏ như vậy được, đó không phải là lợi bất cập hại sao?”

Tôn Hồng bất lực nhìn cô ta một cái, “Cũng đúng, mẹ cũng cảm thấy nếu cứ như vậy mà giao đoạn ghi âm cho cậu Thần thì sẽ hời cho Vũ Tiểu Kiều.”

“Cách thứ hai chính là dỗ giành bố con, dù sao ông ấy là thị trưởng, kẻ nghèo không đấu với kẻ giàu, kẻ giàu không đấu với quan chức. Chỉ cần bố con giúp con thì chuyện gì cũng dễ nói.”

Vũ Phi Phi liên tục lắc đầu, “Không được, bây giờ trong lòng bố con chỉ có Vũ Tiểu Kiều, vốn không có con. Bố biết cô ta nằm viện liền vội vàng chạy đi thăm, bây giờ con bị ốm mà ông ấy lại không thèm hỏi câu nào.”

“Bây giờ con chỉ có thể tự mình nghĩ cách.”

“Phi Phi, con có thể có cách gì chứ?”

Vũ Phi Phi nhìn điện thoại của mình, “Thực ra con vẫn còn một con át chủ bài, nhân cơ hội này con nhất định sẽ khiến Vũ Tiểu Kiều chia tay với cậu Thần.”

“Con không tin, con không có được cậu Thần!”

Khoé môi của Vũ Phi Phi từ từ cong lên, “Mẹ, con phải đi bệnh viện gặp Vũ Tiểu Kiều, không phải cô ta nói tình cảm của bọn con rất hoà thuận sao? Chị gái nằm viện, sao em gái có thể không đi thăm! Hơn nữa phải để phóng viên tận mắt nhìn thấy chị em bọn con tình cảm thân thiết.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK