Mục lục
Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng cô cũng cõng được bà lão trở về bệnh viện.

Vũ Tiểu Kiều đã mệt đến mức thở hổn hển, hai chân không còn một chút sức lực nào nữa, trên trán đã thấm đẫm những giọt mồ hồi lớn.

Nhưng bà nội Tịch nói thế nào cũng không chịu đi thang máy, nhất định bắt Vũ Tiểu Kiều phải leo thang bộ cõng bà lên lầu.

Vũ Tiểu Kiều đứng ở chân cầu thang bộ ngẩng đầu nhìn lên cầu thang xa tắp không có điểm cuối, cô không kiềm được mà hơi mềm nhũn cả chân lại.

Phòng bệnh của bà lão ở tầng cao nhất của bệnh viện, nghĩa là cô phải leo hơn 20 tầng lầu.

Bảo cô cõng một bà lão có vóc dáng phát tướng leo hơn 20 tầng lầu thì không phải là muốn lấy mạng cô sao?

Bà lão thấy Vũ Tiểu Kiều do dự thì khẽ kêu lên “chao ôi” một tiếng.

“Tôi già rồi, tim không được khoẻ, cứ đi thang máy là nhịp tim của tôi lại cứ lên xuống bất thường, cô muốn lấy mạng của tôi sao?”

Trong lòng Vũ Tiểu Kiều than khổ, rốt cuộc là ai muốn lấy mạng của ai vậy?

Bà lão, bà nói lý lẽ một chút có được không?

Cung Cảnh Hào đương nhiên nhận ra, bà nội Tịch đang cố ý gây khó dễ cho Vũ Tiểu Kiều.

Lúc nãy khi bà lão cùng anh ta đi xuống lầu là đi thang máy mà, anh ta đâu có thấy tim bà bị làm sao đâu, còn cười rất là vui vẻ nữa.

“Cụ ngoại.....”

Cung Cảnh Hào đang muốn nói chuyện thì bà nội Tịch liền hung hãn trợn trừng mắt nhìn anh ta một cái.

Cho dù tính cách của Cung Cảnh Hào ngông cuồng và bướng bỉnh, nhưng ở trước mặt bà nội Tịch có uy quyền cao nhất thì anh ta cũng không dám thô lỗ.

Ngay cả bà ngoại của anh ta là Dương Tuyết Như ở trước mặt bà nội Tịch cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu.

“Cả người tôi khó chịu.....lưng đau chân đau, xương cốt đều đau....nhất định tôi đã bị đâm gãy hết bộ xương này rồi.”

“Được, tôi cõng lão phu nhân!” Vũ Tiểu Kiều cắn răng, một chân cô dùng sức giẫm lên bậc cầu thang.

Bà lão cuối cùng cũng nở ra nụ cười, “Ngoan ngoãn nghe lời mới là một đứa bé ngoan.”

-

-

Vũ Tiểu Kiều dùng hết sức lực mới leo được một tầng lầu, cô liền cảm thấy không thể kiên trì được nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mệt đến mức đỏ ửng, hai chân cũng không ngừng run lẩy bẩy.

Cung Cảnh Hào đột nhiên xông lên, ôm ngang bà lão từ trên lưng Vũ Tiểu Kiều lên, sải bước leo lên lầu.

“Tiểu Hào, con làm cái gì vậy? Bỏ cụ xuống....” Bà lão không ngừng trách mắng trong lòng Cung Cảnh Hào.

“Chao ôi, bộ xương già này của tôi, cả thân đau nhức, không thể ôm lên được...”

“Cụ ngoại, cháu biết cụ có ý gì, cô ấy đã biết sai rồi.” Cung Cảnh Hào nói.

“Ôi trời Tiểu Hào nhà chúng ta, đang bảo vệ con bé kia sao?” Bà lão liếc Cung Cảnh Hào một cái, khoé miệng lộ ra một nụ cười mỉm.

“Không có!” Cung Cảnh Hào lạnh lùng nói.

“Hức, hức, đừng tưởng ta già rồi, nhưng mắt vẫn chưa mù, ta có thể nhìn ra, con ngay từ lúc đầu tiên đã bảo vệ cô ta rồi.”

Cho nên bà lão mới bắt đầu gây khó dễ cho Vũ Tiểu Kiều, bà muốn biết rốt cuộc cô gái này ngổ ngáo như thế nào, mà ngay cả người có thân phận đường đường là con gái của thị trưởng, cháu dâu tương lai của nhà họ Tịch là Vũ Phi Phi mà cô cũng dám bạt tai!

Nhưng thấy tính cách của Vũ Tiểu Kiều, nếu như không phải chạm đến giới hạn của cô thì cô tuyệt đối không phải là người sẽ ra tay đánh lại.

Nhưng đánh loại người không được người khác yêu thích là Vũ Phi Phi thì lại khiến bà lão cảm thấy vui vẻ.

Mỗi lần Vũ Phi Phi đến phòng bệnh thăm, nếu như không phải nể mặt Tịch Thần Hạn thì khi bà lão vừa nhìn thấy bộ mặt giả tạo cố tình nịnh hót của Vũ Phi Phi thì đã muốn dùng gậy đuổi cô ta ra ngoài rồi.

“Chỉ là bạn học, ở trong trường học từng gặp qua mà thôi.” Cung Cảnh Hào hời hợt nói.

“Chỉ thực sự quen biết đơn giản như vậy sao?” Bà lão vừa cười vừa lắc đầu, “Hình như không đơn giản như vậy đâu.”

Sắc mặt Cung Cảnh Hào đột nhiên trở nên căng thẳng, “Thực sự chỉ đơn giản như vậy thôi!”

Bà lão cười hai tiếng, vỗ vai Cung Cảnh Hào, “Tiểu Hạo của chúng ta trưởng thành rồi, cũng nên có bạn gái rồi. Khi nào dẫn bà gái về cho cụ ngoại xem, cũng để cho cụ ngoại có cơ hội được ôm chắt.”

Cung Cảnh Hào không lên tiếng, ôm lấy bà lão leo lên lầu.

Bà lão quay đầu xuống phía dưới lầu hét một tiếng, “Chuyện còn chưa xử lý xong, ai cũng đừng muốn đi, nhanh chóng đi theo mau.”

Vũ Tiểu Kiều kéo lấy tay Vũ Thanh Tùng đuổi theo rất lâu mới đuổi kịp lên tầng cao nhất, hai người họ vừa mới đến cửa phòng bệnh của bà lão liền bị Cung Cảnh Hào chặn lại.

“Còn không đi?” Cung Cảnh Hào quát lên nói.

Người phụ này có biết đó là bà nội Tịch không, là nhân vật không thể đắc tội được nhất hay không?

“Tôi không muốn chạy trốn.” Dù sao đâm vào người cũng là lỗi của bọn họ.

Hơn nữa bà lão đã hơn 90 tuổi rồi, ngộ nhỡ có vấn đề gì, bây giờ không xử lý rõ ràng thì tương lai sẽ càng nói không rõ ràng được.

“Sao nào? Muốn mượn cớ của cụ tôi để tiếp cận cậu Tịch Thần Hạn của tôi sao? Không phải cô sắp đính hôn rồi sao? Còn nhớ mong người đàn ông khác sao?” Cung Cảnh Hào lạnh lùng nói, ánh mắt anh ta trở nên khinh thường.

“.....”

Trong lòng Vũ Tiểu Kiều cảm thấy đau đớn, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt không có một chút sợ hãi nào nghênh đón ánh mắt cương quyết của Cung Cảnh Hào.

“Cung Cảnh Hào, cậu của anh là ai? Tôi không quen biết!”

Giọng nói của Cung Cảnh Hào càng mỉa mai hơn, “Cô không quen biết sao? Cô tưởng rằng, người khác tin thì tôi sẽ tin sao?”

Anh ta nói khẳng định như vậy, hình như biết được tình hình bên trong vậy, điều này khiến Vũ Tiểu Kiều có chút chột dạ.

“Cung Cảnh Hào, video là do anh làm đúng không!”

Trước đó có người tung lên mạng một đoạn video Tịch Thần Hạn “say mê” thiếu nữ, cô nghĩ mãi về người giở trò đằng sau, người có khả năng nhất, chính là Cung Cảnh Hào!

Ngự Hải Long Loan thuộc sự quản lý của tập đoàn Cung Thị, cũng chỉ có Cung Cảnh Hào mới có thể lấy được bản gốc trực tiếp.

Trước đây Cung Cảnh Hào từng vì chuyện của cây hoa mẫu đơn mà dùng video trích xuất từ camera để uy hiếp cô.

Vậy thì vào đêm hôm trước, khi ý thức cô không rõ ràng, Cung Cảnh Hào chắc chắn đã lấy được video trích xuất từ camera Tịch Thần Hạn dẫn cô về Ngự Hải Long Loan.

Vì muốn báo thù cô, vì muốn ác ý dạy dỗ cô, cho nên Cung Cảnh Hào đã tung video lên mạng.

Nhưng Vũ Tiểu Kiều vẫn không nghĩ thông được, tại sao Cung Cảnh Hào tung video lên chỉ chĩa mũi nhọn vào Tịch Thần Hạn, nhưng trong video không hề có cảnh quay chính diện khuôn mặt của cô.

Vũ Tiểu Kiều không tin, tên đại ác ma là Cung Cảnh Hào này sẽ ban ơn cho cô, chỉ sợ anh ta còn có chiêu trò gì phía sau.

“Video nào? Tôi không biết!” Cung Cảnh Hào làm ra một tư thế không chịu thừa nhận nghiêng đầu.

“Không biết sao? Tôi thấy anh còn rõ hơn ai hết đấy.”

Biểu cảm của Cung Cảnh Hạo trở nên hung hăng, “Bảo cô đi thì nhanh chóng đi đi, đừng ở đây làm chướng mắt tôi!”

Vũ Tiểu Kiều hung hãn trợn trừng mắt nhìn Cung Cảnh Hào một cái, khi cô đang định kéo anh trai rời đi thì trong phòng bệnh truyền đến một tiếng hét của bà lão.

“Bảo con bé kia vào đây hầu hạ ta! Đâm vào ta thì có nghĩa là không có chuyện gì sao? Mau mau vào đây đấm chân cho ta.”

Cung Cảnh Hào chỉ vào Vũ Tiểu Kiều, “Tốt nhất cô nên an phận một chút!”

“Không an phận thì sao?” Vũ Tiểu Kiều ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng.

Ánh mắt Cung Cảnh Hạo chớp chớp một lúc, giọng nói vừa lạnh lùng vừa nguy hiểm, “Tôi sẽ khiến chồng chưa cưới của cô biết được bộ mặt thật của cô, để xem tiệc đính hôn của cô còn có thể diễn ra như kế hoạch được không.”

“Vậy thì đã làm sao?” Vũ Tiểu Kiều đứng thẳng lưng, không chịu khuất phục một chút nào.

“Vũ Tiểu Kiều, cô có biết rằng mỗi lần khi cô có vẻ mặt này thì tôi đều muốn bóp chết cô không?”

Bàn tay to lớn của anh ta hung hãn nắm chặt lại.

Vũ Thanh Tùng nhìn thấy Cung Cảnh Hào bắt nạt em gái mình liền nhanh chóng xông lên đẩy Cung Cảnh Hào ra, anh ta dang rộng hai cánh tay bảo vệ trước mặt Vũ Tiểu Kiều, hét “a a” với Cung Cảnh Hào.

Sức lực của Vũ Thanh Tùng rất khoẻ, ngay cả người cao to như Cung Cảnh Hào cũng bị anh ta đẩy ra khiến bước chân lảo đảo.

Ánh mắt của Cung Cảnh Hào u ám trợn trừng mắt nhìn Vũ Thanh Tùng.

Một tên khờ lại dám đẩy anh ta, còn khiến anh ta suýt nữa bị đẩy ngã!

Vũ Tiểu Kiều lo lắng Cung Cảnh Hào sẽ gây bất lợi cho Vũ Thanh Tùng, thế là cô nhanh chóng kéo Vũ Thanh Tùng ra phía sau lưng để bảo vệ.

“Cung Cảnh Hào, người mà anh cần đối phó chỉ là mình tôi là được rồi!”

Cung Cảnh Hạo chỉ vào Vũ Tiểu Kiều, “Rất tốt!”

Anh ta lại liếc Vũ Thanh Tùng một cái, Vũ Thanh Tùng đang đùng ánh mắt cố ý trợn trừng mắt nhìn anh ta.

Một tên khờ không có IQ cũng biết bảo vệ người nhà của mình, tình cảm này khiến trong lòng Cung Cảnh Hào có chút cảm động.

Cung Cảnh Hào còn chưa đến mức chấp nhặt với một tên khờ, anh ta cảnh cáo trợn trừng mắt nhìn Vũ Tiểu Kiều một cái thì cũng không nói gì nữa.

Trong phòng bệnh lại truyền đến tiếng la gọi của bà lão, “Người đâu? Người đâu? Chân ta đau, cả người ta đau, còn không mau vào mát-xa cho ta.”

Vũ Tiểu Kiều kéo tay anh trai mình đi vào phòng bệnh của bà nội Tịch.

Trong phòng bệnh, rõ ràng có mấy y tá và người giúp việc, nhưng bà nội Tịch cương quyết không để cho bọn họ lại gần mình, bà chỉ vào Vũ Tiểu Kiều ra lệnh cho cô mau đấm chân cho bà.

Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng làm theo lời của bà.

Cô chỉ hy vọng nhanh chóng hầu hạ xong bà lão này thì có thể rút lui an toàn.

“Thoải mái, thoải mái quá, tay nghề không tệ.” Bà lão dựa vào đầu giường, hài lòng nhắm mắt lại, trên mặt nở nụ cười thoải mái.

“Bà cảm thấy thoải mái thì tốt.” Vũ Tiểu Kiều ra sức đấm chân cho bà lão, cô lau hạt mồ hôi trên trán mình.

Vũ Thanh Tùng thấy Vũ Tiểu Kiều rất mệt cũng nhanh chóng xông lên cùng giúp cô đấm chân cho bà lão.

Vũ Tiểu Kiều ngẩng đầu lên nhìn anh trai ở phía đối diện, trong lòng cô liền cảm thấy ấm áp, cô không kiềm được nở một nụ cười.

Vũ Thanh Tùng thấy em gái cười cũng ngu ngờ cười theo.

Bà nội Tịch nhấc mí mắt lên nhìn cặp chị em có tình cảm cực tốt này thì trong lòng cũng cảm thấy ngưỡng mộ.

Nếu Hạn Nhi của bà lão cũng đối xử thân thiết và thân mật với người thân như vậy thì tốt biết bao.

Ôi chao!

Có lẽ chỉ có anh em của gia đình bình thường mới có thể có tình cảm anh em thực sự mà thôi!

Ngược lại ở trong gia tộc lớn như nhà họ Tịch, anh em họ hàng cực nhiều, nhưng tình thân sớm đã bị lợi ích chiếm đoạt, bên ngoài chỉ là giả dối tuân theo hoà thuận với nhau, còn bên trong thì ngấm ngầm đấu đá chống đối lẫn nhau.

Vũ Tiểu Kiều thấy bà lão ngủ rồi, thì nhẹ chân nhẹ tay kéo anh trai ra ngoài.

Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói của bà lão.

“Hai người họ Vũ sao? Với nhà thị trưởng Vũ là quan hệ họ hàng sao?”

Cơ thể Vũ Tiểu Kiều cứng đờ, “Không quen biết.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK