Vũ Tiểu Kiều vừa nhảy từ cửa sổ xuống thì giọng nói của Cao Thúy Cầm đột nhiên vang lên từ sau lưng cô, khiến cô giật nảy mình.
“Con muốn đi đâu vậy?”
Cô từ từ quay người lại, nhìn gương mặt nghiêm khắc của mẹ cô một cái, lòng bàn tay cô đổ mồ hôi ướt sũng.
“Mẹ, con không ngủ được, muốn ra ngoài đi dạo cho thoáng khí, một lát nữa thì con sẽ trở về.”
Cô đang muốn chạy, nhưng lại bị Cao Thúy Cầm kéo lại, “Con nhảy từ cửa xuống để di dạo sao? Con vẫn còn muốn lừa mẹ sao?”
“Mẹ.....”
Đôi mắt lạnh lùng của Cao Thúy Cầm đang u ám nhìn thẳng vào cô, ép hỏi cô, “Tiểu Kiều, có phải con muốn đi tìm Tịch Thần Hạn không?”
Cô hé miệng ra, “Mẹ...con cầu xin mẹ....”
“Hôm nay mẹ đã nói với con như thế nào vậy? Mẹ không cho phép con đi gặp anh ta, con quên hết rồi sao?”
Vũ Tiểu Kiều bị đau do bị mẹ cô kéo, cô vội vàng nói “Mẹ, con đi gặp anh ấy một lần thôi, đợi con giải thích rõ với anh ấy xong thì con sẽ trở về.”
“Giải thích sao? Con còn giải thích cái gì vậy? Con chỉ cần hủy bỏ hôn ước với anh ta, từ nay về sau không ai có liên quan đến ai.” Cao Thúy Cầm nghiêm giọng nói.
“Mẹ, con không hiểu, tại sao mẹ lại đột nhiên thay đổi kiến vậy? Tại sao con không thể ở bên anh ấy vậy?
“Con không cần hiểu, con chỉ cần biết, mẹ nói không được thì là không được.” Cao Thúy Cầm lớn tiếng hét lên.
“Mẹ, con cầu xin mẹ, nếu mẹ không cho con đi gặp anh ấy, thì ít nhất mẹ cũng phải nói cho con biết lý do. Đằng này mẹ không nói gì hết mà chia tách chúng con, mẹ không thấy mẹ rất tàn nhẫn sao?”
“Còn có, con chưa từng thấy anh ấy không may mắn, bởi vì gặp được anh ấy mà con có tiền cứu mẹ, có tiền cho anh trai nhập viện....có tiền trả nợ lãi suất cao cho bố.”
“Anh ấy sẽ không mang đến tai họa cho chúng ta, anh ấy chỉ giúp chúng ta giải quyết những phiền phức vô tận, anh ấy chính là người cứu tinh của đời con.”
Cao Thúy Cầm giơ bàn tay lên đánh cô.
“Mẹ cứ không thích anh ta đấy, không muốn con và anh ta ở bên nhau. Đây chính là lý do.”
Vũ Tiểu Kiều bị đánh đến mức ngớ người ra, cô lẩm bẩm nói, “Không phải trước đây mẹ luôn hy vọng con có thể gả vào nhà quyền thế để có thể chăm sóc tốt cho mẹ và anh trai sao? Tịch Thần Hạn chính là nhà hào môn lớn nhất thành phố Kinh Hoa mà, hơn nữa....”
Vũ Tiểu Kiều ngưng lại giây lát rồi nói tiếp.
“Hơn nữa, con đã yêu anh ấy, con thật sự muốn ở bên anh ấy.”
“Không được, Tiểu Kiều, con mau dập tắt ý nghĩ này đi, còn đừng hòng nghĩ đến việc ở bên anh ta.” Cao Thúy Cầm hét chói tai lên.
“Mẹ....” Vũ Tiểu Kiều đỏ ửng mắt lên, sự đau đớn xót xa ở trong lòng cô lan tỏa đến toàn thân và tứ chi.
“Im miệng! Tiểu Kiều, con đi tìm Tào Xuyên đi, nói với nó là con sai rồi, bây giờ con hối hận rồi, con muốn kết hôn với nó.”
Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc không thôi, cô mở to mắt ra không thể nào tin được, “Mẹ, sao có thể như vậy chứ? Mẹ không biết Tào Xuyên anh ta...”
“Mẹ biết, Tào Xuyên có chút giả dối và xốc nổi, nhưng không phải nó rất hợp với con sao?”
“Tuy gia thế của nó không bằng nhà họ Tịch, nhưng tốt xấu cũng là con nhà giàu, mẹ không mong con giàu sang như thế nào, mẹ chỉ mong con để yên ổn gả đi, đảm bảo anh trai con có được sự chăm sóc tốt là được.”
Vũ Tiểu Kiều đột nhiên lùi về phía sau hai bước, “Cuộc đời của con, thật sự bị mẹ kiểm soát như vậy sao?”
“Thần Hạn đã làm cho nhà chúng ta nhiều như vậy, sao mà vẫn không thể khiến mẹ cảm động được vậy? Mẹ vẫn cảm thấy Tào Xuyên tốt sao? Con cũng là con người, con có suy nghĩ, có lựa chọn của con.” Vũ Tiểu Kiều đau khổ chỉ vào bản thân.
“Con khẳng định Tịch Thần Hạn thích con như vậy sao? Anh ta thật sự yêu con sao? Không phải vì sự mới mẻ nhất thời sao?” Lời nói của Cao Thúy Cầm sắc như dao đâm vào trong tim của Vũ Tiểu Kiều.
Vũ Tiểu Kiều không nói ra được câu nào.
“Chúng ta cảm thấy những ơn huệ mà anh ta làm cho nhà chúng ta là một món vô cùng lớn, nhưng đối với Tịch Thần Hạn anh ta mà nói thì chỉ là hạt cát trong sa mạc.”
“Là do anh ta nợ chúng ta, anh ta phải trả!”
“Mẹ....cái gì gọi là anh ta nợ chúng ta vậy? Cái gì gọi là anh ta phải trả vậy?” Vũ Tiểu Kiều có chút nghe không hiểu.
“Con là bị sự giả nhân giả nghĩ của anh ta che mờ mắt rồi.” Cao Thúy Cầm đột nhiên khóc lớn lên, trọng tiếng khóc bi thương có đầy sự căm hận và đau đớn.
Cao Thúy Cầm đột nhiên cầm một cái kéo cắt tỉa cành cây ở bên cạnh lên, chĩa thẳng vào cổ mình, ánh mắt sắc bén của bà ta nhìn chằm chằm vào Vũ Tiểu Kiều.
“Nếu con dám đi tìm anh ta nữa thì mẹ sẽ chết cho con xem.”
“Mẹ, đừng!” Sắc mặt của Vũ Tiểu Kiều đột nhiên trở nên trắng bệch, cô hét lên nói.
Cao Thúy Cầm lại tiến thêm một bước éo cô, “Con có hủy bỏ hôn ước với anh ta hay không?”
Vũ Tiểu Kiều nước mắt rơi lã chã, trong lòng cô cảm thấy vô cùng buồn bã, một bên là người cô thích, một bên là mẹ ruột của cô, thật sự khiến cô khó mà lựa chọn được.
Môi cô run lên, tất cả cảm xúc đột nghiên đọng lại ở cổ họng, khiến cô không thể phát ra bất kỳ tiếng nói nào.
Cao Thúy Cầm tức giận nhìn cô, hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng, cái kéo trên tay đâm vào da thịt trên cổ, lập tức một tia máu tươi phun ra.
“Mẹ!”
Vũ Tiểu Kiều hét xé tim xé phổi lên, cô vô cùng lúng túng đứng ở đó, khóc không thành tiếng, “Mẹ....mẹ, con sẽ không ở bên anh ấy nữa, cầu xin mẹ mau bỏ kéo xuống đi.”
“Mẹ, mẹ đừng làm tổn thương bản thân, con đồng ý với mẹ, chuyện gì con cũng đồng ý.”
“Hức hức...”
“Không cho phép con đi gặp anh ta nữa, cũng không được thích anh ta. Con không được có bất kỳ ý gì với anh ta nữa. Nghe rõ chưa?”
Vũ Tiểu Kiều vừa khóc vừa không ngừng gật đầu.
“Con đồng ý với mẹ, chuyện gì con cũng đồng ý.......”
Lí Thành Sơn nghe thấy tiếng cãi nhau liền nhanh chóng xông đến, ông ta bị dọa cho khiếp sợ, “Sao vậy, đây là, sao lại chảy máu rồi, mau vào nhà băng bó đi.”
Lí Thành Sơn nhanh chóng cướp lấy cái kéo trong tay Cao Thúy Cầm, cơ thể của Vũ Tiểu Kiều mềm nhũn, suýt nữa ngã nhào xuống đất.
Lí Thành Sơn bịt miệng vết thương của Cao Thúy Cầm lại, máu tươi nhuộm đỏ tay ông ta, khiến mọi người đều bị dọa cho há hốc mồm.
Vũ Tiểu Kiều luống cuống đi tìm hộp y tế, nhanh chóng băng bó cho Cao Thúy Cầm.
“Chuyện gì mà không thể từ từ nói với nhau vậy? Cứ phải làm ra như thế này sao? Con là con gái bà ấy, cho dù bà ấy nói con mấy câu cũng là muốn tốt cho con, con không thể nhịn bà ấy sao? Sao con có thể cãi lại mẹ con chứ?” Lí Thành Sơn oán trách nói.
“Mẹ con nuôi dưỡng con cũng không dễ dàng gì, nuôi con trưởng thành rồi, sao con càng ngày càng không nghe lời vậy? Bà ấy nói cái gì thì con cứ nghe theo lời bà ấy là được, bây giờ thì hay rồi, khiến bà ấy bị thương, con lại khóc.”
“Con xem xem con khiến mẹ con tức giận đến mức lấy cái chết để ép buộc con, sao con không nghe lởi như vậy hả?”
Lí Thành Sơn giúp Cao Thúy Cầm băng bó xong vết thương, lại than thở lắc đầu nói, “Thúy Cầm à, có gì thì từ từ nói, không được như vậy nữa, bà biết không?”
Vũ Tiểu Kiều nước mắt lưng tròng nhìn mẹ mình, nước mắt từng giọt từng giọt một rơi xuống, nghẹn ngào đến mức nói không nên lời.
“Ngày mai trở về trường học, mẹ sẽ nói với hiệu trường để phía trường học trông chừng kĩ con, không cho phép con ra khỏi cửa.” Cao Thúy Cầm nghiêm giọng nói.
Vũ Tiểu Kiều nghiến chặt răng, lặng lẽ gật đầu.
“.....vâng.”
Cao Thúy Cầm lấy cái chết để ép buộc khiến Vũ Tiểu Kiều vô cùng sợ hãi, cô cũng không dám có bất kỳ ý nghĩ nào khác.
Cô có chút tuyệt vọng, cũng rất mù mịt, nhưng cô không thể để mẹ cô làm tổn thương mình nữa.
Ngày hôm sau, Cao Thúy Cầm dẫn Vũ Tiểu Kiều đến trường học.
Nhìn Vũ Tiểu Kiều đi vào cổng trưởng học, bà ta vẫn ở phía sau cảnh cáo cô, “Nếu như con còn không nghe lời nữa thì mẹ không đuổi con ra khỏi nhà nữa mà mẹ sẽ để con nhìn thấy mẹ đi chết.”
Vũ Tiểu Kiều cúi đầu xuống, gật đầu, “Con nhớ kỹ rồi.”
Danh Sách Chương: