Vũ Tiểu Kiều trở nên căng thẳng, nhìn biểu cảm của Đông Thanh, chắc là Tịch Thần Hạn xảy ra chuyện rồi.
Nhưng Đông Thanh lại không chịu thừa nhận, “Cậu chủ rất tốt, anh ấy bảo tôi đưa những sính lễ này đến đấy.”
“Anh ấy còn nói, anh ấy xin lỗi vì khi đính hôn với thiếu phu nhân không mời bố mẹ của thiếu phu nhân đến tham dự.”
“Khi đính hôn thiếu lễ phép, bây giờ bổ sung lại sính lễ, hy vọng người nhà của thiếu phu nhân đừng để ý.”
Cao Thuý Cầm hài lòng cười nói, “Cậu Thần thật là một người chu đáo, chúng tôi sẽ không trách anh ấy, đợi có cơ hội thì chúng ta sẽ gặp mặt ăn cơm với nhau.”
Đông Thanh gật đầu.
Vũ Tiểu Kiều lại thấy lo sợ hơn, Tịch Thần Hạn từ khi nào trở nên chu đáo như vậy? Người đàn ông vừa ngang ngược vừa bá đạo như anh, sao trong lòng có thể có ý xin lỗi người khác chứ?
Hoàn toàn bất bình thường!
Lí Thành Sơn cười haha nói, “Tiểu Kiều, con xem bọn họ đều gọi con là thiếu phu nhân, cách xưng hô này thật dễ nghe, bố nghe thấy còn cảm thấy có chút choáng váng.”
“Tiểu Kiều của chúng ta thật lợi hại, lại có thể trở thành thiếu phu nhân tôn kính từ trong miệng người khác.”
Bây giờ Vũ Tiểu Kiều không có tâm tư vui mình vì chuyện này, cô nhanh chóng kéo Đông Thanh ra bên ngoài, khẽ hỏi Đông Thanh.
“Đông Thanh, anh suốt ngày đi theo anh ấy, có phải anh ấy trở về rồi đúng không? Anh nói cho tôi biết, có phải anh ấy xảy ra chuyện rồi đúng không?”
Đông Thanh nghiêm mặt lại, anh ta vẫn kiên quyết phủ nhận, “Cậu chủ rất tốt.”
Vũ Tiểu Kiều không nhìn thấy bất kì sơ hở nào trên mặt Đông Thanh, ngược lại càng khiến cô cảm thấy sốt ruột.
Hai ngày nay, cô cũng không nói ra được tại sao trong lòng cô lại cứ cảm thấy cực kì buồn bực, khó có thể yên lòng được.
“Vậy thì bây giờ anh ấy ở đâu vậy? Tôi muốn gặp anh ấy.” Vũ Tiểu Kiều nói.
Đông Thanh cụp mắt xuống, che đi thần sắc trong mắt, “Cậu chủ rất bận, gần đây đều không có thời gian gặp thiếu phu nhân.”
“Thiếu phu nhân, sính lễ đã được đưa đến, tôi đi trước đây.” Đông Thanh cung kính nói xong liền quay người rời đi.
“Đông Thanh!”
Vũ Tiểu Kiều gọi một tiếng, nhưng Đông Thanh không hề quay đầu lại.
Vũ Tiểu Kiều cảm thấy lo sợ bất an, lẽ nào anh xảy ra chuyện gì rồi sao? Nếu không tại sao Đông Thanh lại có phản ứng như vậy?
Còn tặng sính lễ cái gì, đây hoàn toàn không giống như việc mà anh làm ra.
Khi Vũ Tiểu Kiều trở về phòng bệnh thì Lí Thành Sơn đã mở những cái hộp tinh xảo kia ra, ông ta cầm một món đồ trang sức lên rồi gào thét ầm lên.
“Vừa nhìn đã biết rất đáng giá, cậu Thần vung tay cũng rất là hào phóng, ôi, cái này lấp lánh quá, chắc chắn có giá trị rất lớn.”
“Ôi, Thuý Cầm, bà xem cái này, sợi này càng lấp lánh hơn, tôi đeo lên cho bà, chắc chắn sẽ rất đẹp.” Lí Thành Sơn nhanh chóng lấy một sợi dây truyền đeo lên cho Cao Thuý Cầm.
Cao Thuý Cầm đẩy ông ta ra, nhìn sắc mặt khó coi của Vũ Tiểu Kiều một cái, “Chỗ này đều là đồ của Tiểu Kiều, mau cất lại đi, đừng để người ngoài đến xem chuyện cười.”
Lí Thành Sơn lẩm bẩm một câu, “Đời này của tôi không có tiền, không mua được cho bà sợi dây truyền đẹp như vậy, cũng chỉ là muốn đeo lên cho bà, cho bà được thơm lây con.”
Cao Thuý Cầm đi đến bên cạnh Vũ Tiểu Kiều, khẽ hỏi, “Tiểu Kiều, con làm sao vậy? Có phải là có tâm sự gì không?”
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng lắc đầu, “Không có.”
“Chẳng có lẽ cậu Thần xảy ra chuyện gì thật rồi sao?”
“Sẽ không đâu, sao anh ấy lại xảy ra chuyện chứ? Anh ấy nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Vũ Tiểu Kiều vội vàng nói.
“Vậy thì tốt. Đợi có cơ hội thì để mẹ gặp cậu Thần. Không thể để hai con đều sắp kết hôn rồi mà mẹ vẫn chưa gặp mặt con rể tương lại được.”
Vũ Tiểu Kiều gật đầu, không lên tiếng.
Cao Thuý Cầm vỗ vỗ tay Vũ Tiểu Kiều, cười nói, “Tiểu Kiều, con có thể tìm được một nửa tốt như vậy, mẹ thật sự tự đáy lòng cảm thấy vui mừng cho con. Thân là một người phụ nữ, cho dù thế nào cũng không bằng gả cho một nơi tốt. Con nhất định phải chung sống hoà thuận với cậu Thần.”
“Con biết rồi thưa mẹ.” Vũ Tiểu Kiều tư tưởng không tập trung trả lời một câu.
“Tiểu Kiều, con định khi nào trở về trường học vậy? Bọn con sắp thi rồi đó.” Cao Thuý Cầm hỏi.
Lí Thành Sơn tiếp lời nói, “Bây giờ Tiểu Kiều còn thi cái gì nữa chứ? Cho dù nó không đến trường để thi thì cậu Thần cũng có thể giúp nó lấy được bằng tốt nghiệp. Cậu Thần là nhân vật như thế nào chứ? Cậu Thần là một vị thần không có gì là không làm được ở thành phố Kinh Hoa.”
Cao Thuý Cầm trợn trừng mắt nhìn Lí Thành Sơn một cái, “Ông không biết quy tắc của Strickland là không được đi bất cứ cửa sau hoặc quan hệ nào sao? Có biết nhiêu con cái của nhà quyền thế giàu có hàng nghìn tỷ cũng phải tự mình thi sao, thành tích đạt đến yêu cầu mới có thể lấy được bằng tốt nghiệp của Strickland sao?”
“Tiểu Kiều, tuy con và cậu Thần đính hôn rồi, nhưng cũng không thể làm lỡ dở việc học hành được, con có học vấn thì tương lai ở nhà họ Tịch cũng có thể có chút tiếng nói.”
Vũ Tiểu Kiều đột nhiên cắt ngang lời của Cao Thuý Cầm.
“Mẹ, con ra ngoài trước một lát đây.”
Vũ Tiểu Kiều túm lấy ba lô rồi chạy ra ngoài.
“Tiểu Kiều, con đi đâu vậy?”
Vũ Tiểu Kiều xông ra khỏi bệnh viện, cô bắt một chiếc xe rồi đi thẳng về Ngự Hải Long Loan.
Trong lòng cô rất bất an, cô nhất định phải tận mắt xác nhận Tịch Thần Hạn bình yên vô sự!
........
Đường Khải Hiên mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái, ngồi ở vị trí gần cửa sổ trong quán cà phê Lam Miêu, trên bàn vứt tuỳ tiện một quyển《Trang tử》.
Cũng không biết ông nội Đường nghĩ thế nào mà lại lấy quyển《Trang tử》làm ám hiệu gặp mặt.
Đã là thời đại nào rồi mà xem mắt còn phải dùng kiểu này vậy? Vẫn coi bọn họ là thanh niên của xã hội cũ trong thế kỉ trước sao? Không có ảnh, không có điện thoại, hai người dựa vào tín vật để tình cờ gặp gỡ trong biển người mênh mông sao?
Đường Khải Hiên cảm thấy ớn lạnh, nhưng cũng không có cách nào, bây giờ ông nội Đường lấy điểm yếu của anh ta để uy hiếp anh ta.
Hơn nữa, ông nội Đường cũng rất hiểu anh ta, biết mỗi lần đưa ảnh xem mắt cho anh xem thì anh đều từ những bức ảnh xinh đẹp được đối phương photoshop điêu luyện bới ra những lý do khiến ông lão không thể phản bác được hoặc các loại lý do, mặt còn chưa gặp được đã đàm phán thất bại, cuối cùng cũng chỉ huỷ bỏ việc xem mắt.
Cho nên lần này ông lão thông minh rồi, không lấy ảnh, không cung cấp tài liệu, cũng không tiết lộ số điện thoại của đối phương, dùng wechat để hẹn gặp mặt, nếu không sẽ khiến Đường Khải Hiên cuốn gói khỏi bệnh viện.
Đường Khải Hiên nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, hôm nay bầu trời trong xanh giống như được gột rửa, vô cùng nắng ráo.
Cũng không biết đối tượng xem mắt có lai lịch như thế nào mà lại có thể khiến ông nội Đường ra sức gán ghép như vậy.
An Tử Dụ mặc một bộ đồ thể thao, hai tay nhét trong túi quần, một bên vai đang khoác một chiếc ba lô, đi vào quán cà phê Lam Miêu.
Cô đi tìm một vòng, cuối cùng nhìn thấy một người đàn ông mặc một bộ đồ thường ngày ở chỗ gần cửa sổ, anh ta đang nghiêng đầu thất thần nhìn ra bên ngoài cửa sổ, còn ở trên bàn của anh ta đang để một quyển《Trang tử》.
An Tử Dụ không nhìn rõ mặt của anh ta, nhìn từ vóc dáng thì tướng mạo chắc cũng không quá tệ.
An Tử Dụ bước đến, ngồi thẳng vào vị trí trươc mặt anh ta.
“Chính là anh sao? Khí vũ hiên ngang?”
Đường Khải Hiên lập tức xuất hiện cảm giác nhức mắt khi gặp bạn trên mạng, anh ta lập tức phản ứng theo bản năng nhìn xung quanh một vòng, sợ sẽ bị người khác chê cười.
Khi anh ta nhìn người phụ nữ ở phía đối diện, khi ngẩng đầu lên thì anh ta liên kinh ngạc nói, “Sao lại là cô vậy?”
“Sao lại là anh vậy?” An Tử Dụ cũng ngớ người.
“Cô là Tử Phi Ngư sao?” Đường Khải Hiên chau mày lên.
Ánh mắt của An Tử Dụ cũng trở nên không thân thiện, “Thật là quái gở, thế mà lại gặp anh ở đây.”
Quái gở sao?
Đường Khải Hiên khoanh tay trước ngực, dựa người lên ghế, “Đây là đánh giá quái gở nhất mà tôi từng nghe.”
Người phụ nữ này lại nói là gặp anh rất quái gở sao? Anh làm gì khiến cô ta cảm thấy quái gở vậy?
“Bởi vì quái gở, cho nên mới quái gở.” An Tử Dụ cũng khoanh tay trước ngực, dựa người lên ghế.
Đường Khải Hiên cười chế giễu một tiếng, “Cũng thật là, không ngờ rằng đối tượng xem mắt của tôi lại là cô.”
Danh Sách Chương: