Khuôn mặt của Vũ Tiểu Kiều đột nhiên đỏ rực, cô đẩy anh ra rồi chạy trốn xuống khỏi giường.
“Lưu manh!”
Khi hai chân của cô vừa đặt xuống đất thì đôi chân mỏi nhừ suýt nữa té nhào xuống đất, đặc biệt là cái eo con kiến của cô đau mỏi đến mức không thể chịu đựng được.
Cô nhẫn nhịn sự kích động của cảm giác đau đớn tột cùng này, cố gắng giữ vững bước chân xông vào nhà tắm.
Tịch Thần Hạn nhìn vào dáng người đang ngấm ngầm chịu đựng đau đớn của cô, “Xem ra cô thật sự bị mệt mỏi quá rồi.”
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều trở nên hoảng hốt, cô nhanh chóng đóng cửa nhà tắm lại, sau đó còn khoá cửa vào.
Tịch Thần Hạn nghe tiếng khoá cửa thì buồn cười nói, “Có biết bao nhiêu phụ nữ nghĩ cách leo lên giường của Tịch Thần Hạn tôi, thế mà cô lại coi tôi là sói mà đề phòng.”
Ở trong nhà tắm truyền đến giọng nói của Vũ Tiểu Kiều.
“Không phải sao?”
“Đương nhiên là không phải rồi.”
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng khoá thêm một lớp cửa nữa.
Khoé miệng của Tịch Thần Hạn nhếch lên, “Đây là nhà tôi, khoá cửa rồi thì tôi cũng có thể vào được.”
Vũ Tiểu Kiều nghe thấy vậy thì bị doạ đến mức nhanh chóng ôm lấy tim mình, cô dè dặt nhìn một cái ra phía bên ngoài.
Thông qua lớp kính mờ, cô lờ mờ có thể nhìn thấy Tịch Thần Hạn vẫn đang nằm trên giường, anh còn chưa thức dậy, lúc này cô mới thở phào một hơi.
Khi đi tìm bàn chải đánh răng thì cô liền nhìn thấy bàn chải đánh răng màu hồng ở bên cạnh bàn chải đánh răng màu đen của Tịch Thần Hạn, trái tim cô không kiềm được mà trở nên run rẩy.
Nhiều ngày như vậy rồi, vậy mà anh vẫn giữ bàn chải này, vẫn đặt ở vị trí mà trước đó cô đã đặt vào, vị trí không hề thay đổi.
Trong tim cô giống như có một hòn đá rơi xuống mặt hồ phẳng lặng như gương, tạo nên những gợn sóng từng vòng tròn, rất lâu sau mà vẫn không thể yên ả được...
Cô cầm bàn chải đánh răng màu hồng mà trước đó cô đã từng dùng, trái tim cô trở nên nóng rực.
Cô hình như.....
Đã yêu người đàn ông bá đạo không ai bì nổi kia mất rồi.
Cô nhắm sâu mắt lại, cố gắng hít một hơi thật sâu, cô tự nói với chính mình, cô nhất định không được sa vào lưới tình này, nếu không cô sẽ rơi vào vực sâu muôn đời muôn khiếp không thể trở lại được.
Cô nhanh chóng tắm xong rồi đi đến nhà bếp nấu mì.
Trong nhà bếp của anh vẫn lạnh như băng, không hề có bất kì dấu vết nào của cuộc sống, ngay cả cái nồi mà cô dùng để nấu mì lần trước vẫn đặt ở vị trí mà lần trước cô đặt vào, chưa từng được đụng đến.
Bỗng chốc, cô cảm thấy có chút xót xa trong lòng.
Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện hai chữ....
Cô đơn.
Không biết ai đã từng nói, muốn xem một người nhiệt tình như thế nào với cuộc sống của họ thì chỉ cần xem trong nhà bếp của họ có bao nhiêu dấu vết từng được sử dụng.
Anh rõ ràng là cậu cả nhà họ Tịch của tập đoàn nghìn tỷ, nhưng hình như bên cạnh anh không có nổi một người thương xót anh thật lòng.
Ngay cả mẹ của anh, cũng hình như không hề yêu thương anh cho lắm, anh rõ ràng sợ sét đánh như vậy, nhưng thân là mẹ lại chuẩn bị cho anh căn nhà ở tầng cao nhất.
Lúc đó khi anh nhận nhà ở, chắc chắn sẽ rất buồn và đau lòng đúng không?
Bọn họ là mẹ con ruột, là cái gì đã khiến cho tình thân máu mủ trở nên xa cách như vậy?
Bên ngoài đồn rằng hai bọn họ mẹ con yêu thương nhau và anh hiếu thảo với mẹ là thế, chỉ sợ đây chỉ là trên bề ngoài mà thôi.
Đúng lúc này, giọng nói bá đạo của Tịch Thần Hạn từ trong phòng ngủ truyền đến.
“Tốt nhất nấu ngon một chút, nếu không tôi sẽ ăn cô.”
Tay Vũ Tiểu Kiều trở nên run rẩy, cô day day cái eo nhỏ đau nhức.
“Biết rồi, biết rồi.”
“Nhưng....” Tịch Thần Hạn kéo dài giọng nói, giọng nói anh ngưng lại giây lát, “Ăn cô cũng tốt, vừa hay rất ngon.”
Ừm....
Ối, ối!
“Anh vẫn nên ăn mì đi, mì mới có thể lấp đầy bụng anh được.”
Vũ Tiểu Kiều vừa đun nước nấu mì vừa nghĩ.
Đây có thể là lần cuối cùng cô nấu cho anh ăn rồi.
Rất nhanh, hai người bọn họ đều sẽ đính hôn rồi, mỗi người một ngả, sẽ không có giao điểm với nhau nữa.
Có lẽ đợi khi gặp mặt lần sau thì người bên cạnh anh đã đổi thành Vũ Phi Phi rồi, cô ta ở bên cạnh anh mỉm cười an nhiên.
Cô rất muốn nấu cho anh một bàn đầy món ăn ngon, nhưng cô thật sự chỉ biết nấu mì.
Đợi đến khi Vũ Tiểu Kiều khôi phục lại trạng thái bình thường thì nước đã sôi rồi, khói bốc lên nghi ngút, cô nhanh chóng lúng ta lúng túng nấu mì.
Tịch Thần Hạn thay quần áo xong, hoàn tất việc tắm giặt, khi anh đến nhà bếp thì Vũ Tiểu Kiều đã nấu xong một nồi mì lớn, cô đang nhặt lá rau xanh ra khỏi nồi mì.
Mùi thơm của mì bay xộc vào mũi, khiến người ta cảm thấy vô cùng thèm ăn.
Tịch Thần Hạn khoanh tay trước ngực, lười nhác dựa vào cửa, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
“Bỏ nhiều rau vào như vậy làm gì? Bây giờ còn phải nhặt ra, không bằng khi nấu đừng có bỏ rau vào.” Tịch Thần Hạn đang tốt bụng nhắc nhở cô cách tiết kiệm thời gian như thế nào.
Vũ Tiểu Kiều vừa nhặt rau vừa nói, “Như vậy thì sẽ không có chất dinh dưỡng, tuy anh không thích ăn rau, nhưng chất dinh dưỡng của rau đã ngấm vào trong nước canh rồi. Tôi sẽ nhặt sạch, xong ngay rồi đây.”
Trong khoảnh khắc này, Tịch Thần Hạn phát hiện ra trên người Vũ Tiểu Kiều đang toả ra một thứ ánh sáng mê hoặc lòng người.
“Tôi có vitamin, đủ dinh dưỡng rồi.” Tịch Thần Hạn lạnh lùng nói.
“Vitamin dù sao cũng là thuốc, là thuốc thì có 3 phần độc, vẫn là ăn thức ăn thì tốt cho sức khoẻ nhất.” Vũ Tiểu Kiều vừa chịu nóng vừa cẩn thận nhặt rau.
Trong lòng Tịch Thần Hạn đột nhiên lại cảm thấy ấm áp.
Từ bé đến lớn chưa từng có ai chăm sóc cho anh kĩ lưỡng như vậy, anh không ăn rau, người giúp việc trong nhà liền không bỏ rau vào đồ ăn của anh, sau đó chuẩn bị một đống đồ bổ dưỡng cho anh.
Chưa từng có ai nói với anh cái gì là sức khoẻ, cái gì là phải ăn thức ăn mới có dinh dưỡng.
Anh thật sự đã không nhớ rõ bao nhiêu lâu rồi, anh trước sau cũng là một con người, anh không thể bước ra khỏi thế giới lạnh giá đó, người khác cũng không bước vào được.
Mà người phụ nữ xinh xắn trước mặt này lại giống như ánh nắng mặt trời, làm tan chảy sự lạnh giá xung quanh anh, để mang đến cho anh sự ấm áp và tươi đẹp.
Vũ Tiểu Kiều nhặt xong rau, cắt xong chân giò hun khói đặt lên trên những sợi mì trắng ngần, khi cô vừa quay đầu lại thì bắt gặp phải sự yêu chiều trong đáy mắt của Tịch Thần Hạn.
Trái tim cô đột nhiên đập một nhịp.
“Ăn....có thể ăn mì rồi.”
Cô có chút hoảng hốt, vội vàng trốn chạy khỏi ánh mắt của anh.
Sao anh lại dùng ánh mắt đó nhìn cô? Có biết ánh mắt như vậy rất khiến cô mặt đỏ tim đập hay không?
Tịch Thần Hạn nhàn nhạt nhìn cô một cái rồi đi đến ngồi trước bàn ăn.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng đặt đũa lên bát mì của anh, lại đặt thêm một tờ giấy ăn vào bên cạnh bát mì.
Anh thấy cô giống như một người vợ đảm đang, anh nhìn bát mì trứng thơm lừng trước mắt thấy khá là ngon, tâm trạng anh trở nên vô cùng tốt.
Vũ Tiểu Kiều lại nhanh chóng rót một cốc nước đặt vào bên cạnh tay anh, sau đó lại lấy một hộp muối đặt trước mặt anh.
Tịch Thần Hạn nghi hoặc nhếch mày lên, “Làm cái gì vậy?”
“Là...là như vậy, tôi không biết khẩu vị của anh thích ăn mặn hay nhạt, cho nên lần này nấu tôi không bỏ muối vào, anh tự mình điều chỉnh khẩu vị.”
Nói xong, Vũ Tiểu Kiều còn rất tận tình mở lọ muối ra, rồi nở nụ cười hì hì với anh.
“......”
Khoé miệng Tịch Thần Hạn giật giật, dù sao tâm trạng đang tốt nên anh không muốn chấp nhặt với cô, liền tự mình bỏ muối vào bát mì.
Sau đó anh nếm thử một miếng, gật gù đầu, “Mùi vị không tồi.”
Anh cũng không nói rõ được là do cô giỏi nấu ăn, hay là do tâm trạng anh tốt, anh luôn cảm thấy bát mì này rất ngon, tưởng chừng như là bát mì ngon nhất mà anh từng ăn
Vũ Tiểu Kiều nhìn dáng vẻ có cử chỉ nhã nhặn của anh thì cô thật sự hy vọng khoảng khắc đẹp đẽ lúc này có thể biến thành mãi mãi.....
“Sao cô không ăn vậy? Hay là không đủ?” Tịch Thần Hạn nhàn nhạt nói.
“Đủ, đủ....hôm nay sợ anh ăn không đủ, nên đã nấu một nồi lớn.”
“Vậy thì cùng nhau ăn đi.”
“Ừm, được.”
Cô ngồi đối diện Tịch Thần Hạn, cô cầm đũa lên nhưng vẫn âm thầm nhìn dáng vẻ ăn mì nhã nhặn của anh, không biết tại sao ánh mắt của cô lại trở nên mơ hồ, trong khoé mắt cô có một chất lỏng cay xót đang chảy ra.
Phát hiện Tịch Thần Hạn ngẩng đầu lên, cô liền nhanh chóng cúi đầu xuống, cô ăn từng miếng lớn một, tránh để anh phát hiện ra khoé mắt đỏ ửng của mình.
Tịch Thần Hạn nhìn cô không chớp mắt, anh thấy cô ăn quá tự nhiên không có chút hình tượng gì cả thì anh không kiềm chế được mà giật giật khoé mắt.
“Sao nào? Nhìn cái gì vậy?”
Tịch Thần Hạn không lên tiếng.
Vũ Tiểu Kiều cười toe toét, “Có phải anh cảm thấy tôi rất không có hình tượng không? Ôi chao....bình thường quá bận rộn, cho nên tôi ăn cơm rất nhanh.”
Dáng vẻ cô cười rất xinh đẹp, đôi mắt to giống như trăng lưỡi liềm cong cong, giống như có sức hấp dẫn có thể xua đi tất cả sương mù, khiến tâm trạng của người khác cũng vui theo.
Vũ Tiểu Kiều thấy Tịch Thần Hạn vẫn nhìn chằm chằm vào mình thì cảm thấy có chút xấu hổ, cô liền đặt đũa gọn gàng xuống, ngồi ngay ngắn.
Dù sao cô cũng là một cô gái, còn ở trước mặt người đàn ông mà mình thích mà có dáng vẻ mất hình tượng như vậy, nhất định rất mất ấn tượng.
Thật sự mất mặt quá!
Cô không kiềm được mà đỏ hết cả mặt.
Tuy nhiên Tịch Thần Hạn không hề quan tâm đến vấn đề này.
“Cũng được, rất đáng yêu.”
Anh không hề cảm thấy mất hình tượng, ngược lại còn cảm thấy rất thú vị.
“Nhưng....”
Giọng nói của anh ngưng lại giây lát, anh nhìn về phía bát mì trước mặt cô, “Thật sự rất ngon sao?”
Vũ Tiểu Kiều vội vàng gật đầu, “Đúng vậy! Tôi cũng cảm thấy tay nghề của tôi khá được.”
“Của cô không bỏ muối.” Tịch Thần Hạn nói.
Vũ Tiểu Kiều cảm thấy trên đầu của mình có một đàn quạ bay qua.
Tịch Thần Hạn lắc đầu, “Cô lại có thể ăn ngon như vậy, tôi thật sự không thể hiểu nổi.”
Khoé mắt Vũ Tiểu Kiều co giật dữ dội một lúc, “Tôi.....tôi thích ăn không bỏ muối.”
“Được thôi.” Tịch Thần Hạn cạn lời.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng đứng dậy, “Tôi còn phải đi học. Tôi đi trước đây.”
Cô vội vội vàng vàng đi tìm túi của mình, đầu cũng không ngẩng lên lao ra ngoài cửa.
Tịch Thần Hạn đột nhiên gọi cô đứng lại, “Đứng lại.”
Cô dừng chân lại, nhưng không quay đầu lại, “Còn có chuyện gì sao?”
Tịch Thần Hạn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, do dự mấy giây, “Cô không muốn nói điều gì với tôi sao?”
Danh Sách Chương: