Cung Cảnh Hào đạp một phát làm cửa phòng ký túc xá bật
Hằn bước thẳng về phía Vũ Tiểu Kiều, ánh mắt u ám.
Đây là một tên ác mal
Nét mặt này, dáng vẻ này chắc chắn không phải chuyện tốt gì.
An Tử Dụ sợ Cung Cảnh Hào gây bất lợi cho Vũ Tiểu Kiều, bèn vội vàng đứng chần trước mặt cô, thỏ thẻ kháng nghị: “Cậu Cung, đây… đây là ký túc xá nữ.” An Tử Dụ nói xong chợt cảm thấy mình cực kỳ ngu ngốc.
Đại học Strickland là sản nghiệp của nhà họ Cung, Cung Cảnh Hào là cậu chủ của tập đoàn Cung thị, cho dù hắn muốn vào nhà vệ sinh nữ cũng chẳng có ai dám ngăn cản chứ đừng nói chi đến ký túc xá nữ.
Cung Cảnh Hào đẩy An Tử Dụ gầy yếu ra, thân hình cao lớn đứng sững trước mặt Vũ Tiểu Kiều.
Trái tim Vũ Tiểu Kiều run lên, bất giác lùi về sau một bước.
Cô vừa mới tắm xong, mái tóc dài vẫn còn đang nhỏ nước, đôi mắt cũng dập dềnh sóng nước, trong sáng long lanh như một đứa trẻ bị dọa sơ.
Cung Cảnh Hào nhìn cô chăm chăm, trong đôi mắt đen nhánh lộ rõ vẻ khinh thường. Hắn dời mắt nhìn sang cây xương rồng non nớt yếu ớt bên cạnh máy tính, con ngươi đen nhánh khẽ căng ra, lóe lên vẻ ác độc.
Hắn cầm chậu cây xương rồng lên rồi úp thẳng lên đầu Vũ Tiểu Kiều.
Trong nháy mắt, cả căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh đến mức không khí như động lại.
An Tử Du lấy tay che miệng, tiếng hét sợ hãi phá tan bầu không khí tĩnh lặng. “Á…”
Sau một lúc lâu Vũ Tiểu Kiều vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, hai tay từ từ siết chặt thành nắm đấm
Cung Cảnh Hào trưng ra vẻ mặt kiêu căng ngang ngược nở nụ cười lạnh lùng dữ tợn. Cuối cùng hắn đã trả được mối thù bị Vũ Tiểu Kiều ném hoa ném đất đầy lên người mình. Nhìn dáng vẻ Vũ Tiểu Kiều đội chậu xương rồng, sắc mặt hắn mới dịu đi một tí. “Vũ Tiểu Kiều, ở trường đại học Strickland này, cô là người đầu tiên dám khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi! Mặc dù trò này rất thú vị, giống như mèo vờn chuột vậy, giúp cuộc sống nhạt nhẽo của tôi có thêm thủ vui!”
“Thế nhưng cô phải tự biết thân biết phận, nếu cô quả đáng hết lần này đến lần khác thì kết cục của cô sẽ chỉ thảm hại hơn thôi”
Cung Cảnh Hào cắn răng nghiến lợi gắn ra mấy tiếng cuối cùng.
An Tử Dụ bị dọa sợ, chỉ sợ Vũ Tiểu Kiều giận quá, tiếp tục cương với Cung Cảnh Hào. Vì vậy cô ấy không ngừng xua tay ý bảo Vũ Tiểu Kiều rằng nhẫn nhịn.
Vũ Tiểu Kiều cắn chặt răng.
Cô nhìn! “Vũ Tiểu Kiều, bây giờ chúng ta tính nợ thôi! Cô làm hỏng cây mẫu đơn trăm năm của tôi, phải đến tiền!”
Tên khốn nham hiểm này ném một tờ hóa đơn lên người Vũ
Tiểu Kiều: “Tôi tính rồi đó, tổng cộng chín trăm tám mươi bảy nghìn tệ.
Sau đó tên khổn này lại dùng giọng điệu ban ơn nói với cô “Tôi nể tình cô học cùng trường với tôi nên bớt cho cô một ít, còn chín trăm nghìn”
Gì cơ? Chín trăm nghìn?
Cung Cảnh Hào lại nói tiếp: “Tôi đã trả phí mời người bảo dưỡng cây mẫu đơn, trong vòng bảy ngày cô phải trả đủ cho tôi chín trăm nghìn, nếu không ”
Hàn dừng lại một chút, sau đó giọng nói trở nên sắc bén như lưỡi dao: “Tôi sẽ thu lãi đấy!”
“Anh nói gì cơ?” Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều bằng run rẩy.
Cung Cảnh Hào nghiêng đầu một cách lười nhác, vẻ mặt ngả ngớn, ánh mắt bừng bừng lửa giận: “Cung Cảnh Hào tôi chưa bao giờ nói lại lần hai.”
“Cây?”
Vũ Tiểu Kiều giận run người. “Tôi chỉ nhổ một gốc hoa của anh thôi mà? Tôi chặt cây bao giờ?”
“Rất vinh hạnh được thông báo với cô rằng gốc hoa mẫu đơn mà cô nhổ là một cành cây mẫu đơn trăm năm.”
Cành cây…
Vũ Tiểu Kiều cảm thấy trong lồng ngực nghẹn ứ một ngụm máu, có thể phun ra ngoài bất cứ lúc nào. Cô cắn chặt hàm rằng đang nghiến kèn kẹt, gắn ra từng chữ tràn ngập căm hận: “Cổng nhà anh trông giống hoa đắt đỏ như vậy không sợ ban đêm bị người ta trộm mất à?” Cung Cảnh Hào lạnh lùng cười khinh miệt: “Ngự Hải Long”
Loan là nơi nào chứ? Là khu căn hộ tư nhân cao cấp nhất thành phố Kinh Hoa, chủ hộ sống ở đây đều là người có thân phận hiển hách đó! Mẫu đơn có ngụ ý hoa nở phú quý, thiết kế phong cảnh ở cổng vào như vậy để làm nổi bật lên đẳng cấp cao cấp của Ngự Hải Phong Loan”
“Chín trăm nghìn? Cây vàng đấy à?” Vũ Tiểu Kiều run rẩy dữ dội hơn. “Đứa đầu đất như cô có biết thưởng thức không hả? Phải mau trả tiền đó, tôi không muốn phí thời gian vào hạng người như cô!”
Hai mắt Vũ Tiểu Kiêu ngùn ngụt lửa giận, chỉ hận không thể đốt tên khốn Cung Cảnh Hào này thành tro bụi. “Đừng có dùng ánh mắt này làm bẩn người tôi, cô không xứng!” Cung Cảnh Hào quát khế bằng giọng điệu khinh thường. “Anh muốn lừa tiền tôi đúng không?” Ánh mặt Vũ Tiểu Kiều ngập tràn căm hận. “Vũ Tiểu Kiều à, cổng Ngự Hải Long Loan có lập camera giám sát không góc chết suốt hai tư giờ một ngày, camera đã ghi lại toàn bộ quá trình phạm tội của cô rồi, cô đừng mơ trốn no!”
An Tử Dụ muốn nói giúp cho cô nhưng bị Cung Cảnh Hào đẩy ra: “Không phải chuyện của cô, xẻ ra một bên!”
An Tử Dụ suýt ngã, cô ấy liên tục xua tay với Vũ Tiểu Kiều, ý bảo cô nhất định phải nhẫn nhịn, đừng nổi giận. “Còn nữa, Vũ Tiểu Kiều à, bây giờ cô học năm ba rồi, tốt nhất là cô tém tém lại đi, đừng tiếp tục chọc giận tôi nữa, bằng không có phải cút xéo khỏi Strickland đấy!” Cung Cảnh Hào ngạo mạn xoay người, bóng lưng cao thắng lộ rõ vẻ ngông cuồng tự cao tự đại. “Cung Cảnh Hào, tên khốn nhà anh!”
Vũ Tiểu Kiều không nhịn nổi nữa, cuối cùng cô mắng thành tiếng.
Cung Cảnh Hào dừng bước, chậm rãi quay đầu, đôi mắt đen u ám: “Vũ Tiểu Kiều, xem ra có thật sự chán sống rồi!”
Danh Sách Chương: