Cung Cảnh Hào một tay chống ngang thang máy khiến Vũ Tiểu Kiều bị nhốt vào một góc. Hắn cúi đầu nhìn cô bằng ánh mắt hung ác. Hơi thở nặng nề phả xuống gương mặt mịn màng của cô khiến cô ngạt thở. Người đàn ông này bá đạo đến nồi hơi thở cũng ngông cuồng đến vậy.
Vũ Tiểu Kiều chán ghét vô cùng, cô đẩy mạnh hãn: “Anh có thể ở đây sao tôi lại không thể”
“Nhà tôi ở đây, đương nhiên tôi có thể xuất hiện tại đây rồi! Nói, sao cô lại ở đây!”
Giọng điệu áp bức người khác của hắn hệt như một ông chồng đang điều tra vợ mình ngoại tình vậy.
Vũ Tiểu Kiều tức giận. “Tôi với anh có quan hệ gì sao? Sao phải nói với anh!”
Đúng là xui xẻo, sao lại cứ phải gặp tên ma vương Sa Tăng này chứ! Hơn nữa hình như tâm trạng hãn hôm nay vô cùng không tốt, sắc mặt còn đáng sợ hơn trước đây, hệt như lúc nào cũng có thể ăn thịt người khác vậy.
Cung Cảnh Hào bóp chặt vai Vũ Tiểu Kiều khiến cô đau đến kêu thành tiếng. “Anh thả tôi ra, anh làm tôi đau!”
Cung Cảnh Hào ngược lại càng bóp mạng hơn, giọng điệu khinh thường đến nghiến răng: “Vì loại người như cô xuất hiện xung quanh nhà tôi khiến tôi cảm thấy vô cùng không vui, thấy vô cùng dơ bẩn.
Đột nhiên ngực Vũ Tiểu Kiều đau nhói, sâu trong khỏe mắt dâng lên sự chưa xót. “Bẩn thang máy nhà anh sao? Chỗ này là chung cư, thang máy là của công cộng, đừng nói giống như là của mình nhà anh vậy!” Vũ Tiểu Kiều dùng hết sức hết lớn, quật cường nuốt ngược những giọt nước mắt sắp sửa rơi ra vào trong.
Đúng vậy!
Trong mắt những đứa con nhà giàu, cô dơ bẩn kinh khủng, là một đứa con riêng không thể ra ngoài ánh sáng, lúc nào cũng bị người ta chửi rủa chỉ trỏ sau lưng!
Cung Cảnh Hào cười lạnh, giọng nói đây mỉa mai: “Rất vinh hạnh nói với cô, khu căn hộ tư nhân cao cấp Ngự Hải Long Loan này, đích thật là của nhà họ Cung tôi!”
Vũ Tiểu Kiều cạn lời chống đở, với giá thể của nhà Cung Cảnh Hào, nếu nói nửa cái thành Kinh Hoa của nhà họ Cung cô cũng tin. “Nói! Tối qua cô đã đi đâu! Vì sao bây giờ lại có mặt ở đây!”
Vũ Tiểu Kiều hết sức vùng vẫy, bất cần để chạm đến vết thương được bằng bỏ trên cánh tay khiến cô đau đến nhăn mặt. Cung Cảnh Hào cúi mắt nhìn xuống cánh tay nhỏ nhắn của cô, không hiểu sao lại lực cầm lại giảm đi một ít. “Sao bị vậy?” Cung Cảnh Hào lạnh giọng hỏi. “Không cần anh lo!” Vũ Tiểu Kiều cố gắng đẩy hắn ra nhưng lại không đẩy ra được.
Cung Cảnh Hào cười một cách tàn nhẫn tỏa ra luồng khí khiến người khác sợ hãi khiếp đảm: “Mạng của cô thật lớn, tại nạn xe cũng không tông chết cô được.”
“Sao anh biết chuyện tai nạn?”
Hôm qua cô đến hộp đêm Kim Sa Than để lấy tiền, sau đó xảy ra tai nạn, Cung Cảnh Hào vẫn luôn không có mặt tại hiện trường, sao hắn lại biết chuyện này?
Vũ Tiểu Kiều đang cảm thấy kỳ lạ thì thấy Cung Cảnh Hào hừ lạnh một tiếng, hắn ta nói với giọng điệu căm ghét, tàn nhẫn và lạnh lùng: ” Vũ Tiểu Kiều, cô thật sự là một người con gái khiến người ta vô cùng vô cùng chán ghét.”
Tim Vũ Tiểu Kiều run lên một cái.
Cô thật sự không biết vì sao Cung Cảnh Hào lại hận cô, ghét cô, luôn đối xử với cô bang thái độ hận không thể khiến cô biến mất khỏi thế giới này càng nhanh càng tốt như vậy.
Nếu theo logic bình thường thì con người hàn chắc chắn bị bệnh, còn là bệnh thần kinh năng mới chướng mắt với mỗi mình cô ở trường học.
Lúc này, thang máy đi xuống dừng lại, có người đi vào.
Vũ Tiểu Kiều nhìn chăm chăm vào cửa thang máy đang mở rộng, đột nhiên giơ chân đá vào bắp chân của Cung Cảnh Hào
Cung Cảnh Hào đau đến hừ nhẹ một tiếng, Vũ Tiểu Kiêu nhân cơ hội đẩy hắn ra, xông ra khỏi thang máy khi cánh cửa sắp khép lại.
Cô nghe thấy tiếng Cung Cảnh Hảo gầm lên giận dữ sau lưng: “Vũ Tiểu Kiều, cô dám đá tôi!!
Cửa thang máy khép lại, cô không còn nghe thấy tiếng gầm cầu kinh của hãn nữa.
Vũ Tiểu Kiều không dám chậm trễ, vội vã chạy vào cửa thang bộ, một mạch chạy xuống. Cô chạy xuống hai tầng thì nhanh chóng chạy ra khỏi cầu thang bộ, ấn nút thang máy.
Dựa vào kinh nghiệm đấu trí đấu dũng với Cung Cảnh Hào mấy năm nay ở trường đại học, cô đoán chắc hẳn sẽ xông ra khỏi thang máy ở tầng tiếp theo, chặn đường có ở cửa hành lang. Nhưng nếu cô tiếp tục chạy thang bộ xuống thì Cung đại ma đầu ác độc nhất định sẽ quay trở vào thang máy, xuống cửa tầng một ôm cây đợi thỏ.
Cô phải lợi dụng lỗ hồng trong phản ứng bản năng của Cung Cảnh Hào, đi thang máy rời khỏi đây nhanh nhất có thể.
Vũ Tiểu Kiều thành công ra khỏi tầng một của Ngự Hải Long Loan, cô vẫn chưa ra khỏi cửa lớn của khu căn hộ xa hoa này thì Cung Cảnh Hào đã ở cửa tầng một đuổi ra rồi. “Vũ Tiểu Kiều, Vũ Tiểu Kiều…
Hằn tức giận rồng to.
Vũ Tiểu Kiều không dám ngoảnh đầu, vội vàng chạy đến một chiếc taxi đỗ trước cổng khu
Trước lúc lên xe, Vũ Tiểu Kiều nhìn xung quanh một cái, vùng lân cận khu căn hộ tư nhân cao cấp này được dọn dẹp vô cùng gọn gàng sạch sẽ, đến nửa cục gạch cũng không còn. Thấy Cung Cảnh Hào sắp đuổi tới nơi, Vũ Tiểu Kiều nhổ luôn cả gốc lần cảnh một cây hoa cảnh trong bồn hoa hung hằng năm về phía hắn. Hoa à, hãy tha thứ cho hành động thô bạo và không trận trọng của tao nhé, tao thật sự muốn đánh người này quá.
Vũ Tiểu Kiều ném khiến mặt Cung Cảnh Hào dính đầy đất rồi nhanh như chớp nhảy lên xe, chào tạm biệt Cung Cảnh Hào đang phát điện. “Vũ Tiểu Kiều, cô chết chắc rồi.”
Cung Cảnh Hào gào thét, vung mạnh nằm đấm vào không khí.
Danh Sách Chương: