Vũ Phi Phi bổ nhào về phía bà nội Tịch, vừa khóc vừa nói.
“Bà nội, bà biết mà, cậu Thần từng nói muốn đính hôn với cháu đúng không vậy?”
“Đồ tiện nhân Vũ Tiểu Kiều, sao có thể xứng với cậu Thần được cơ chứ?”
“Cô ta dây dưa không rõ ràng với mấy người đàn ông, không phải lần trước ở bệnh viện bà cũng biết cô ta và phó viện trưởng kia mập mờ với nhau sao?”
Đường Khải Hiên đứng ở phía không xa cũng sa sầm mặt lại.
Vũ Phi Phi còn tưởng rằng bà nội Tịch tin lời cô ta liền nhanh chóng tiếp tục nói.
“Hơn nữa, bà cũng không hy vọng đứa con gái riêng này gả vào nhà họ Tịch có đúng không?”
Lại là một quả đại bác nữa được ném xuống.
Trước đó Vũ Phi Phi nói Vũ Tiểu Kiều là con gái riêng thì mọi người chỉ xem như cô ta trong lúc tức giận quá nói bừa mà thôi.
Bây giờ Vũ Phi Phi lại một lần nữa nhắc lại Vũ Tiểu Kiều là con gái riêng, vậy thì chứng tỏ bên trong chắc chắn có nội tình gì.
Mọi người xôn xao nhìn Vũ Kiến Trung, bọn họ rất muốn biết thị trưởng Vũ từ trước đến nay oai phong lẫm liệt và quang minh chính đại rốt cuộc có bao nhiêu bí mật không thể để cho người khác biết.
Bà nội Tịch nghiêm giọng quát lên, “Im miệng! Nếu đối tượng mà Hạn Nhi muốn đính hôn không phải là cô thì cái miệng của cô cũng nên tích chút đức đi, dù sao đó cũng là chị của cô.”
“Bà nội, cô ta không phải chị của con, cô ta là con gái riêng, là đứa con gái riêng không thấy mặt trời, nếu cô ta gả vào nhà họ Tịch thì thể diện của nhà họ Tịch cũng sẽ bị mất sạch....”
Sắc mặt của Vũ Kiến Trung càng lúc càng đen kịt lại, cuối cùng ông ta cũng không kiềm chế được xông lên, hung hãn tát cho Vũ Phi Phi một cái bạt tai.
Vũ Phi Phi kinh ngạc nhìn người bố từ trước đến nay vẫn luôn yêu thương cô ta, một bên mặt của cô ta sưng đỏ lên, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Bố....”
“Cút về nhà cho ta, đừng ở đây làm mất thể diện nữa.” Vũ Kiến Trung khẽ quát lên, trong ánh mắt toát lên sự tức giận.
Cuối cùng Vũ Phi Phi cũng bị kéo ra khỏi lễ đường.
Trong lễ đường cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Vũ Kiến Trung hít sâu mấy hơi mới từ từ bình tĩnh trở lại được, trên mặt ông ta nở ra một nụ cười, “Để mọi người chê cười rồi, là do tôi dạy dỗ không nghiêm, khiến con bé có thói tuỳ tiện ăn nói linh tinh như vậy.”
Sau đó, Vũ Kiến Trung lại nhìn lên Vũ Tiểu Kiều ở trên sân khấu.
“Tiểu Kiều là con gái của tôi và vợ trước, sao nó có thể là con gái riêng được, chỉ là sau khi tôi và vợ cũ của tôi ly hôn thì con bé đi theo mẹ không trưởng thành ở bên cạnh tôi mà thôi.”
Vũ Tiểu Kiều hơi hơi ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười, ánh mắt cô trong veo như nước suối, “Bố, các vị khách mời ở đây sẽ không xem là thật đâu, chỉ là do em gái quá tức giận cho nên ăn nói linh tinh mà thôi.”
Sự ra mặt giải thích của Vũ Tiểu Kiều, cũng coi như cứu vãn lại chút thể diện cho Vũ Kiến Trung.
Ông ta hài lòng nhìn Vũ Tiểu Kiều, đột nhiên trong lòng ông ta cảm thấy rất hổ thẹn.
Đứa con gái này hiểu chuyện ngoan ngoãn như vậy mà trước đó ông ta không phát hiện ra.
Bây giờ mọi người không ai dám nói Vũ Tiểu Kiều là người phụ nữ bên ngoài của Tịch Thần Hạn nữa, mọi người đua nhau nói.
“Hoá ra, Vũ Tiểu Kiều và cậu Thần yêu nhau như bình thường.”
“Vũ Phi Phi kia mới là người thứ ba cướp người yêu của người khác.”
Tất cả ánh đèn đều tập trung lên người Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều, Tịch Thần Hạn nắm lấy tay Vũ Tiểu Kiều, ánh mắt nồng nàn tình cảm nhìn cô, anh đeo một chiếc nhẫn đính hôn bằng kim cương sáng chói mắt lên ngón tay áp út của cô.
Tất cả đèn flash đều điên cuồng chĩa vào bọn họ, tiếng đèn đua nhau nhấp nháy chụp lại khoảng khắc chứng kiến hạnh phúc của bọn họ.
Cho đến khi bước xuống sân khấu thì Vũ Tiểu Kiều vẫn còn cảm thấy cô đang nằm mơ.
Tất cả đều hư ảo không chân thực như vậy, ngay cả Tịch Thần Hạn ở bên cạnh từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, cũng trở nên mờ ảo không rõ.
Chốc chốc cô lại ngẩng đầu lên nhìn Tịch Thần Hạn ở bên cạnh một cái.
Cô nắm chặt bàn tay ấm nóng to lớn của anh, nhắc nhở bản thân mình tất cả điều này là thật sự tồn tại, thật sự không phải là một giấc mơ.
Tịch Thần Hạn giới thiệu rất nhiều người cho cô quen biết, có người là họ hàng xa của nhà họ Tịch, có người là nhân vật tai to mặt lớn của các giới.
Vũ Tiểu Kiều duy trì nụ cười đoan trang, chào hỏi từng người một, trong tiếng khen ngợi của mọi người đi theo bước chân của Tịch Thần Hạn đi về hướng bà nội Tịch.
Tịch Thần Hạn vốn muốn giới thiệu người bạn thân nhất của mình là Đường Khải Hiên cho Vũ Tiểu Kiều quen biết, nhưng Đường Khải Hiên đã tránh xa, từ đầu đến cuối không nhìn Tịch Thần Hạn lấy một cái.
Đường Khải Hiên vẫn vì chuyện lần trước ở trong nhà hàng bị Tịch Thần Hạn đánh mà canh cánh trong lòng.
Bà nội Tịch chống gậy ngồi lên ghế.
Tuy trên gương mặt bà lão đang nở nụ cười hiền từ, nhưng vẫn lộ ra sự uy nghiêm.
Đây chính là người nắm quyền tối cao của nhà họ Tịch, ở nhà họ Tịch có thể so sánh như thái hoàng thái hậu.
Vũ Tiểu Kiều có chút cẩn trọng, trong lòng bàn tay cô đã toát ra một lớp mồ hôi lấm tấm.
Tuy cô quen biết bà nội Tịch, nhưng cô cũng từng trịnh trọng nói với bà nội Tịch rằng cô sẽ không có bất kỳ ý nghĩ không thực tế nào đối với Tịch Thần Hạn, bây giờ cô lại trở thành vợ chưa cưới của Tịch Thần Hạn.
Bà lão lúc này đối với cô nhất định rất có thành kiến.
Tịch Thần Hạn nắm chặt tay cô hơn, cuối cùng cô cũng có thể ngẩng đầu lên, nở một nụ cười tươi với bà nội Tịch rồi gọi một tiếng.
“Bà nội.”
Ở trước mặt nhiều người như vậy, bà nội Tịch đương nhiên cười rất vui rất chúc mừng, bà lão liên tục nói tốt.
Bà nội Tịch đánh giá Vũ Tiểu Kiều từ trên xuống dưới một cái, khen ngợi nói, “Con gái của thị trưởng Vũ, mặt mũi xinh đẹp, cử chỉ nhã nhặn, thực sự không tệ.”
Vũ Kiến Trung lập tức cười không khép được miệng lại.
Bà nội Tịch đối với Vũ Phi Phi không khen ngợi cao như vậy, ông ta vội vàng cười nói.
“Tiểu Kiều nhà chúng tôi, vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, vẫn luôn là niềm tự hào của tôi.”
Vũ Tiểu Kiều nghe thấy Vũ Kiến Trung nói như vậy thì không kiềm được mà than thở một hơi về nhân tính mỏng manh của ông ta.
Cô vẫn luôn là người mà Vũ Kiến Trung muốn vạch rõ tất cả quan hệ, từ khi nào lại trở thành niềm tự hào của ông ta vậy.
Năm đó sau khi mẹ cô và Vũ Kiến Trung ly hôn thì phát hiện mình đã có thai, nhưng lúc đó Tôn Hồng và Vũ Kiến Trung đã làm xong giấy đăng ký kết hôn. Ở trong mắt Tôn Hồng và Vũ Kiến Trung thì cô chính là một sự cố ngoài ý muốn, cô cũng luôn bị Tôn Hồng mắng là đứa con riêng.
Bà nội Tịch nhìn Vũ Tiểu Kiều, nở nụ cười nói, “Đứa con gái này của thị trưởng Vũ thực sự rất tốt, tôi rất hài lòng.”
Bà lão vốn đã rất thích Vũ Tiểu Kiều, cũng từ trong thâm tâm cảm thấy rằng, nếu cô bé hiền lành coi trọng tình thân như Vũ Tiểu Kiều có thể ở bên cạnh Hạn Nhi thì nhất định có thể thay đổi được sự lạnh lùng của Hạn Nhi với tình thân.
Bà lão quở trách nhìn Vũ Tiểu Kiều, “Không nói thật với bà nội thì không phải cô bé ngoan.”
Vũ Tiểu Kiều cắn môi cười, có chút ngượng ngùng, “Bà nội, cháu xin lỗi bà, lúc đó cũng là do cháu không muốn bố cháu bị người khác chỉ trích.”
“Cho nên cháu không nói thật với bà nội.”
Lúc đầu khi bà nội Tịch hỏi cô, cô với Vũ Kiến Trung có quan hệ gì thì lúc đó cô vừa lạnh lùng vừa kiên quyết nói không có bất kỳ quan hệ gì.
Bà lão vì thế mà còn cảm thán một hồi, chỉ đáng tiếc cô bé này không có xuất thân tốt.
Vũ Kiến Trung vô cùng ngạc nhiên nhìn bà nội Tịch và Vũ Tiểu Kiều.
Lúc đầu Vũ Phi Phi giở mọi thủ đoạn mà cũng không thể lại gần bà lão, ngược lại lại cười tươi với Vũ Tiểu Kiều, nhìn bộ dạng rất là thích nữa.
Bà lão kéo tay Vũ Tiểu Kiều, vừa cười vừa nói với Vũ Kiến Trung, “Tiểu Kiểu thực sự là một cô bé tốt, lúc nào cũng suy nghĩ vì người bên cạnh.”
“Sợ người khác chỉ trích bố có con gái riêng ở bên ngoài nên không dám nói sự thật với ta.”
Sau đó, bà lão lại đảo mắt nhìn mọi người xung quanh một cái, nhấn mạnh giọng hơn.
“Tiểu Kiều là con gái của thị trưởng và vợ cũ, vốn không phải là con gái riêng gì cả, từ nay về sau, ta không hy vọng nghe thấy bất kỳ ai nói Tiểu Kiều của chúng ta chữ ‘con gái riêng’ này.”
Mọi người vội vàng nói theo, “Đúng vậy, đúng vậy, lão phu nhân có phúc rồi, có cháu dâu vừa xinh đẹp lại vừa có tri thức hiểu lễ nghĩa như vậy.”
Danh Sách Chương: