Mục lục
Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tịch Thần Hạn từ từ bước đến trước mặt Vũ Tiểu Kiều, anh nở nụ cười ấm áp như gió xuân, khiến tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên há to miệng ra.

Ánh sáng từ khe hở của cây ngô đồng chiếu xuống, ánh sáng sặc sỡ bao phủ lên người anh, anh đẹp trai đến mức giống như một vị thần từ trong tranh bước ra.

Khiến trái tim của vô số nữ sinh đều đập thình thịch.

Nhưng, trong ánh mắt của Tịch Thần Hạn chỉ có thể chứa nổi một mình Vũ Tiểu Kiều.

“Đi thôi.”

Tịch Thần Hạn khẽ mỉm cười, anh nắm lấy tay của Vũ Tiểu Kiều, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của đám nữ sinh, đi qua phía đường bóng râm của vườn hoa, giống như một cặp tiên đồng ngọc nữ.

Bạch Lạc Băng đố kỵ và căm hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, cô ta nắm chặt hai tay thành nắm đấm.

“Vũ Tiểu Kiều!” Bạch Lạc Băng nghiến răng nghiến lợi.

An Tử Dụ ôm lấy quyển sách trong lòng, mỉm cười đi về phía Bạch Lạc Băng, cô ta cười vui vẻ nói, “Lạc Băng, không phải cậu và Nhất Hàng cũng rất ân ái sao? Đố kỵ với Tiểu Kiều như vậy làm cái gì?”

Ánh mắt hung ác của Bạch Lạc Băng phóng vào An Tử Dụ, “Ai nói mình đang đố kỵ cô ta? Nhất Hàng không biết đối xử với mình tốt như thế nào!”

An Tử Dụ nở nụ cười, “Như vậy sao, mình còn tưởng rằng cậu đang đố kỵ với Vũ Tiểu Kiều nữa. Haha, Tiểu Kiều bây giờ thực sự khiến người khác đố kỵ, chuyện thường tình mà, mình cũng có thể hiểu được.”

“Nhưng....” Giọng nói của An Tử Dụ đột nhiên thay đổi, “Đố kỵ là đố kỵ, đừng làm một số chuyện hại mình hại người, cuối người trở thành trò cười vẫn chính là mình.”

Bạch Lạc Băng dùng sức ngẩng đầu cao lên, “Mình đố kỵ với cô ta sao? Cô ta chỉ là nhất thời đắc ý mà thôi! Thật sự tưởng rằng, cửa nhà quyền thế có thể bước vào dễ dàng như vậy sao?”\

“Mình không biết cửa nhà quyền thế có dễ dàng bước vào hay không, nhưng bây giờ Tiểu Kiều đã bước vào rồi.” An Tử Dụ cười cong môi lên, “Đó là nhà quyền thế bậc nhất đấy, bọn mình đều phải ngước nhìn.”

Bạch Lạc Băng tức đến mức toàn thân run rẩy, “An Tử Dụ, bây giờ cậu chính là con hề bên cạnh Vũ Tiểu Kiều, vẫn là quan tâm đến hoàn cảnh của mình đi!”

“Nghe nói người nhà cậu vẫn luôn sắp xếp cho cậu đi xem mắt, lại thất bại rồi sao? Đồ bà cô già.” Bạch Lạc Băng nói xong liền dẫn người quay người rời đi.

Từ sau lần ở vũ hội lần trước, cô ta không còn gặp lại Đường Khải Hiên nữa.

Đường Khải Hiên có gọi cho cô ta hai lần, nói là ông nội anh ta muốn gặp cô ta, nhưng đều bị cô ta từ chối.

Cô ta rất muốn giả vờ làm người yêu với Đường Khải Hiên.

Nhưng mẹ kế của cô ta ở nhà làm loạn lên, bà ta không đồng ý việc An Tử Dụ và Đường Khải Hiên hẹn hò với nhau, nói cô ta trèo cao lên nhà họ Đường, sợ bị người khác chê cười.

An Tử Dụ còn tưởng rằng, chỉ cần cô ta có bạn trai thì mẹ kế của cô ta sẽ yên tâm về cô ta.

Hóa ra mẹ kế hy vọng cô ta hẹn hò và kết hôn với bạn trai, nhưng thân phận và gia thế của đối phương tuyệt đối không được quá mạnh, tránh việc chỗ dựa của cô ta lớn mạnh, tương lai sẽ cướp mất sản nghiệp của em trai.

Mấy hôm nay, mẹ kế của cô ta không biết từ đâu tìm đến một số người đàn ông độc thân không có thân phận gì, cứ luôn giục cô ta đi xem mắt, khiến cô ta phiền đến mức cả ngày không được yên thân.

Đúng lúc này, điện thoại của An Tử Dụ lại reo lên, vừa nhìn đã thấy trên màn hình hiển thị số của mẹ kế cô ta, cô ta do dự rất lâu mới từ từ nghe máy.

“Tử Dụ à, sao con vẫn chưa đến vậy? Mẹ ở nhà hàng đợi con lâu lắm rồi, con mau đến đây đi, đối phương đã đến rồi.” Giọng nói của Vương Viên nghe như dịu dàng, nhưng thực ra lại lộ ra sự chanh chua.

“Chuyện đó....mẹ ơi, trường học con có chút việc....”

“An Tử Dụ, mẹ nói cho con biết, đến cũng phải đến, không đến cũng phải đến!” Vương Viên tức giận ngắt mất điện thoại.

An Tử Dụ nhắm mắt lại, cô ta nắm chặt điện thoại, rất lâu sau cô ta mới nhấc chân lên đi về phía bãi đỗ xe lấy xe, đến nhà hàng xem mắt....”

Tịch Thần Hạn dẫn Vũ Tiểu Kiều đến bệnh viện thăm bà nội.

Bà nội Tịch trong vòng mấy hôm nay cũng có thể xuất viện về nhà, cơ thể bà lão vốn không có chuyện gì, chỉ là định kỳ đến bệnh viện điều dưỡng một thời gian.

“Ta đã nói mà, ta sớm có thể về nhà rồi, nhưng mỗi người các con đều không chịu.” Bà nội Tịch chỉ vào Tịch Thần Hạn, lại chỉ vào Dương Tuyết Như.

“Mẹ, chúng con cũng là muốn tốt cho mẹ, cơ thể mẹ khỏe mạnh, chúng con cũng yên tâm hơn.” Dương Tuyết Như cười nói.

Bà nội Tịch nhìn sang phía Vũ Tiểu Kiều, “Đợi bà nội xuất viện rồi thì con đến nhà ăn bữa cơm để làm quen với họ hàng trong gia tộc Tịch Thị.”

Gương mặt của Vũ Tiểu Kiều hơi hơi ửng đỏ, gật đầu.

Dương Tuyết Như có chút không vui, trong tay Vũ Tiểu Kiều vốn đã nắm vật gia truyền của nhà họ Tịch, nếu như để cô gặp họ hàng trong gia tộc Tịch Thị thì không phải là muốn gây dựng địa vị trong lòng mọi người sao?”

“Ta sốt ruột muốn ôm chắt rồi, hai đứa đừng làm ta thất vọng, nhà họ Tịch mấy đời độc đinh, hy vọng bây giờ đều đặt lên người Tiểu Kiều rồi.” Bà nội Tịch bật cười, ánh mắt từ từ nhìn vào bụng của Vũ Tiểu Kiều.

Vũ Tiểu Kiều đột nhiên mặt đỏ tim đập, cô nhanh chóng trốn ra sau lưng Tịch Thần Hạn.

“Mẹ, Tiểu Kiều còn chưa tốt nghiệp mà, đừng sốt ruột quá!” Sắc mặt của Dương Tuyết Như trở nên u ám, bà ta thấy một quả quýt lên bóc vỏ.

“Mẹ, mẹ ăn quýt đi.”

Bà lão cầm quả quýt đưa cho Vũ Tiểu Kiều, “Hai đứa ở bên nhau cũng được một thời gian rồi, có muốn ăn chua hay không? Hay là có thấy khẩu vị thay đổi không?”

Vũ Tiểu Kiều ngượng ngùng nhận lấy quả quýt, gương mặt cô đỏ ửng, cô khẽ lắc đầu, cầu cứu nhìn Tịch Thần Hạn.

“Còn không mau cám ơn bà nội.”

“Cám ơn bà nội.” Vũ Tiểu Kiều cúi đầu xuống, cô rất muốn tìm một cái khe hở để chui xuống.

Bà nội Tịch có chút thất vọng, “Nhanh lên một chút, có thai liền kết hôn luôn.”

Vũ Tiểu Kiều hé miệng, cười gượng hai tiếng.

Dương Tuyết Như từ từ buông lỏng nắm đấm nắm chặt ra, bà ta hít sâu một hơi, khẽ cười nói, “Mẹ, mẹ xem mẹ dọa Tiểu Kiều sợ rồi, bọn nó vẫn còn trẻ.”

Tịch Thần Hạn dìu bà nội Tịch nằm xuống, “Bà nội, những chuyện này còn quá sớm.”

Bà lão không vui nói, “Con không vội nhưng bà vội, đã đính hôn rồi thì kết hôn cũng là chuyện sớm muộn.”

“Đúng, đúng, đúng, con biết rồi.” Tịch Thần Hạn ứng phó nói.

Dương Tuyết Như có chút cảm thấy bất an, nếu như Vũ Tiểu Kiều mang thai thì trong tương lai nhà họ Tịch có còn chỗ đứng cho bà ta không?

Xem ra có một số chuyện phải tiến hành nhanh hơn rồi!

Tuy bây giờ trong tay bà nội Tịch không có quyền hạn gì, nhưng một câu nói của bà vẫn là thánh chỉ của cả gia tộc nhà họ Tịch.

Tịch Thần Hạn dẫn Vũ Tiểu Kiều rời khỏi bệnh viện, khóe môi anh thấp thoảng nở một nụ cười, khiến Vũ Tiểu Kiều cảm thấy kỳ quái không thôi.

“Anh....cười gì vậy?”

Tịch Thần Hạn quay đầu lại nhìn cô một cái, “Sau khi trở về trường học, cảm giác như thế nào?”

Cô lắc đầu “Không có cảm giác gì, đều rất bình thường.”

“Không có ai dám bắt nạt cô nữa chứ?”

“Bây giờ thì ai dám chứ?”

Tịch Thần Hạn nở nụ cười, anh rất thích cô dựa vào thân phận mà anh cho cô, dáng vẻ diễu võ dương oai, như có thể chứng minh, sự xuất hiện của anh đối với cô thực sự rất quan trọng.

“Có phải đột nhiên cảm thấy không thể rời xa tôi không?” Anh kéo cô vào trong lòng.

Vũ Tiểu đỏ ửng mặt, giọng nói dịu dàng, “Chưa từng nghĩ sẽ rời xa.”

“Tôi rất hài lòng với câu trả lời này.”

Cô dựa vào trong lòng anh, cảm nhận được nhịp tim đang đập của anh, còn có mùi vị độc đáo trên người anh, cô đột nhiên rất muốn ôm chặt lấy anh.

Cô đang định nhấc tay lên muốn ôm lấy anh thì anh đã buông cô ra.

“Đi thôi!” Tịch Thần Hạn mở cửa xe ra.

Vũ Tiểu Kiều ngớ người lại, “Đi đâu vậy?”

“Về nhà, tạo người.”

“Hả, tạo người sao?”

Vũ Tiểu Kiều suýt nữa phun ra một ngụm máu.

Tịch Thần Hạn bá đạo nhét cô vào trong xe, “Không muốn tạo, cũng phải tạo.”

“........”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK