Tịch Thần Hạn hôn lên đôi môi của Vũ Tiểu Kiều. Đôi môi mềm mại của cô vừa ngọt ngào vừa mát lạnh, cảm giác chạm vào vô cùng thoải mái.
Dường như anh đã mê muội hương vị của cô rồi. Anh hôn vừa sâu vừa bá đạo.
Vũ Tiểu Kiều muốn vùng vẫy thoát ra, nhưng cơ thể giống như bị anh chi phối, hai tay càng ngày càng mềm nhũn, ý thức dần dần say đắm trong nụ hôn ấy.
Âm thanh rên rỉ ngượng ngùng suýt chút nữa đã trào ra khỏi cổ họng.
Cô siết chặt năm đấm, cố hết sức nhịn xuống, không cho phép bản thân chìm đắm dưới sự tấn công của anh.
Hai tay Tịch Thần Hạn chậm rãi buông tha cổ tay mảnh khảnh của Vũ Tiểu Kiều, ôm chặt lấy cơ thể nhỏ xinh chôn sâu trong lồng ngực rộng rãi của mình.
Cơ thể Vũ Tiểu Kiều không nhịn được càng trở nên mềm mai.
Ngay khi ý thức được bản thân sắp rơi vào tay giặc, cô nhanh chóng liều mạng tỉnh táo lại, hai tay chống đỡ muốn đẩy thân thể to lớn của anh ra.
Lòng bàn tay tiếp xúc với cơ thể nóng bỏng khiến cô sợ tới mức toàn thân căng thẳng, âm thanh “ưm ưm” phản kháng tràn ra giữa bốn cánh môi đang quấn quít dây dưa.
Cô càng giãy giụa lại càng kích thích ham muốn chinh phục của anh.
Cơ thể to lớn đè chặt cô dưới thân, nhưng cô rất không yên phận, ra sức phản kháng
ALITI I Can cau tru
Tịch Thần Hạn buồn bực buông tha đôi môi ngọt ngào ấy, giọng nói trầm trầm. “Cô gái, đừng giả vờ nữa!” Hơi thở nóng bỏng của anh phả lên gò má cô từng đợt từng đot. “Buông tôi ra…”
Cô nghẹn ngào nói.
Tịch Thần Hạn nằm lấy cắm nhỏ của cô, dù trong bóng tối, anh cũng chính xác ép cô nhìn thẳng vào đôi mắt sáng rực sắc bén của mình. “Cô thật sự quên trước kia mình từng nhiệt tình thế nào sao?” Anh nói với giọng điệu khinh thường. “Anh nói gì vậy? Tôi thật sự không hiểu… Buông tôi ra… Vũ Tiểu Kiều không ngừng lắc đầu, âm thanh nghẹn ngào không che giấu nổi giọng điệu cầu xin.
Tịch Thần Hạn vẫn không chịu bỏ qua cho cô, nhiệt độ cơ thể ngày càng nóng bỏng, anh cần chỗ phát tiết. Giờ phút này, anh thừa nhận bản thân thực sự muốn cô
Anh cúi đầu, lần thứ hai hôn lên đôi môi ấy, như để trả thù, mãnh liệt như muốn phá hỏng.
Cô càng tỏ vẻ thánh nữ thuần khiết, anh càng muốn lột bỏ sự ngụy trang giả tạo ấy, khiến cô phải lộ ra bản chất phóng đăng
Cảm nhận được mùi vị mặn chát trên môi, anh đột nhiên sửng sốt.
Giơ ngón tay thon dài lên, nhẹ nhàng chạm lên khỏe mắt Vũ
Tiểu Kiêu, thế nhưng lại chạm phải một dòng nước mắt.
Anh chậm rãi buông tha đôi môi mềm mại, lồng ngực không hiểu sao lại có cảm giác thắt lại, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu khó hiểu.
Vũ Kiểu Kiều có cơ hội hít thở, cuối cùng nức nở ra thành tiếng: “Tại sao… Sao lại luôn làm khó tôi.”
“Tại sao ” can cau tru “Hu hu…”
Cô bất lực khóc. “Chẳng lẽ tôi chưa đủ thảm hay sao?
Bị cha bán đứng, bị Cung Cảnh Hào đe dọa lừa tiền, bị Tào
Xuyên làm tổn thương, bây giờ còn bị một người đàn ông xa lạ vấy bẩn. Tịch Thần Hạn nhìn cô, tuy trong bóng tối anh không thể nhìn rõ đội mất ngập nước của Vũ Tiểu Kiều, nhưng anh vẫn tưởng tượng được cô gái này đang khóc vô cùng bất lực, thậm chí tuyệt vọng.
Giống hệt buổi tối ngày hôm đó, cô cuộn mình nằm trên số pha, miệng lẩm nhẩm cái tên “Tào Xuyên”, giọng nói ngập tràn cảm giác bị thương.
Tịch Thần Hạn hừ lạnh một tiếng: “Cô gái, đừng nghĩ dùng nước mắt là có thể khiến người khác thông cảm!”
Một người con gái giả dối, nước mắt của cô cũng chỉ là giả dối mà thôi!
Tuy trong lòng chắc chắn như vậy, nhưng anh không cách nào tiếp tục xuống tay với cô được nữa.
Vậy mà anh lại không nỡ làm tổn hại người con gái dối trá
Tịch Thần Hạn xoay người đứng lên, quát một tiếng. “Cút!”
Bả vai Vũ Tiểu Kiều chợt run lên, vốn dĩ cô muốn hỏi rõ ràng chuyện tối hôm qua, nhưng hiện tại thoát khỏi đây mới là chuyện quan trọng nhất. Cô sở soạng xung quanh, men theo mặt đất đứng lên, nghiêng nghiêng ngả ngả tìm được cửa phòng, như được ân xá nhanh chóng chạy ra ngoài.
Tịch Thân Hạn cởi bỏ nút áo sơ mi, giải tỏa nhiệt độ nóng bỏng trong cơ thể, cũng giải tỏa phiền muộn trong lòng.
Anh đốt một điều thuốc, hút từng ngụm từng ngụm.
Cô gái chết tiệt này! này! ** ALT un can cau tru
Anh đi đến trước cửa sổ, kéo tấm rèm nặng chịch sang một bên.
Bên ngoài cửa sổ sát đất to lớn là thành phố phồn hoa rực rỡ ánh đèn, ánh sáng ấy như xua tan sự u tối trong căn phòng. Tầm mắt của anh không nhìn về phía xa mà lại nhìn xuống dưới lầu. Anh không biết mình muốn nhìn cái gì, cũng không biết mình đang chờ đợi điều gì, có lẽ chỉ muốn nhìn xem cô gái kia rời khỏi đây sẽ chạy đi gặp ai.
Nhất định là như thiết
Không đời nào anh lại đi lo lắng cho người con gái dối trá ay!
Xung quanh Tịch Thần Hạn anh có rất nhiều phụ nữ không từ thủ đoạn chỉ vì muốn lên giường với anh!
Anh cho cô cơ hội, vậy mà cô dám quên anh sạch sẽ.
Người con gái lòng dạ thâm sâu này, nhất định muốn dùng cách này để gây ấn tượng với anh. Phụ nữ chính là loài động vật đổi trả nhất trên đời! Bởi vậy ông trời trừng phạt tất cả phụ nữ, bọn họ đều là hồ li tinh xảo quyết không tiếc lợi dụng người thân thiết nhất để đạt được mục đích của mình. “Được. Được lắm.” Tịch Thần Hạn cười lạnh.
Anh cũng mỏi mắt chờ xem ai sẽ là người căn cầu trước. Cô chính là người con gái đầu tiên dám can đảm thách thức Tịch Thần Hạn anh.
Danh Sách Chương: