Mục lục
Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ Tiểu Kiều không nói gì, kiên nhẫn chờ Tịch Thần Hạn ngủ thiếp đi.

Một lúc sau, Tịch Thần Hạn cuối cùng cũng trong tiếng sấm sét ngoài cửa sổ, từ từ thở đều đều và ngủ thiếp đi.

Vũ Tiểu Kiều cảm nhận được hơi thở ấm ấp của riêng anh ở trên cổ, trái tim bằng nhiên trỗi dậy một sự ấm áp, trượt qua cơ thế trong giây lát.

Cô cẩn thận đưa tay lên, che trước mặt Tịch Thần Hạn. Da anh rất đẹp, mềm mại lại có tính đàn hồi, sờ vào rất thoải mái.

Đăng sau bộ ngực nhấp nhô của anh, còn có nhịp tim mạnh mẽ của anh, đập từng hồi vào lưng có, khiến cơ thể không thoải mái nhưng lại rất thoải mái.

Cô muốn di chuyển cơ thể của mình một chút, nhưng đôi chân dài của Tịch Thần Hạn quá nặng, cô không thể nào di chuyển được. Đặc biệt bây giờ còn đang bị thứ đó chĩa thắng vào mình, quả là ngại ngùng, quá là giày vò rồi.

Anh Tịch, anh coi tôi là con gấu đồ chơi hay sao?

Gác chặt như vậy!

Sáng hôm sau, anh Tịch cuối cùng cũng tỉnh dậy.

Anh duỗi người ra, dáng vẻ rất thỏa mãn.

Anh phát hiện ra rằng vào ngày giông bão mà anh sợ nhất, ôm Vũ Tiểu Kiều ngủ thật sự rất thoải mái.

Vũ Tiểu Kiều nửa ngủ nửa tỉnh, phát hiện anh đã tỉnh rồi, đột nhiên tỉnh dậy và nhanh chóng rời khỏi giường, tay và chân cô đều tê cứng, động nhẹ một chút đau nhức vô cùng.

Tịch Thần Hạn mim cười nhìn khuôn mặt nhỏ có vẻ đau đớn của cô. “Làm đau cô rồi sao?”

A..

Lời nói này của anh sao lại có cảm giác hơi không bình thường?

Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng lăn xuống giường, đôi chân tế cứng, ngã thắng xuống đất, cú ngã khiến cô trông thảm hại. Tịch Thần Hạn dựa vào giường, như thể đang nhìn một con thú cưng cố tình làm anh vui, khẽ cười thầm.

Cười và cười, anh ngừng lại tiếng cười.

Ngày anh ở bên Vũ Tiểu Kiều, dường như anh đã cười rất nhiều.

Sau khi nghĩ về điều đó, anh lại mỉm cười cong môi.

Nghĩ tới những ngày sau khi kết hôn với cô, chắc cũng sẽ không quá nhàm chán.

Vũ Tiểu Kiều xoa xoa cánh tay đau nhức, trừng mắt nhìn anh.

Cơn mưa lớn ngoài cửa sổ đã tạnh, ánh sáng ấm áp từ sau chiếc rèm cửa rọi vào phòng, căn phòng sang trọng được bao phủ trong ánh nắng ấm áp.

Tịch Thần Hạn giơ ngón tay và chỉ về phía bếp “Tôi đói rồi.”

Vũ Tiểu Kiều nhìn thời gian: “Đã hơn mười giờ sáng rồi

Chết tiệt, cô lại có thể ở trong phòng của anh một ngày một đêm, nói theo cách khác là đã ngủ với anh một ngày một đêm.

Thời gian trôi qua thật là nhanh! Có lẽ là do gần đây cô quá mệt mỏi, nên mới ngủ say như

Tịch Thân Hạn vẫn chỉ về phía bếp: “Tôi đói rồi.” thế. “Cậu Tịch, anh không cần phải đi làm sao? Tôi còn phải đến bệnh viện, tôi rất bận” Vũ Tiểu Kiều vội vã vào phòng tắm để đánh răng rửa mặt.

Cuộc sống cá nhân của Tịch Thần Hạn rất qui tắc, cũng rất sạch sẽ. Có rất nhiều bộ bàn chải đánh răng mới được đặt trong đó

Vũ Tiểu Kiều dựa vào trực giác đầu tiên, chọn lấy một bàn chải đánh rằng màu hồng, sau khi đánh răng xong liên tiện tay đặt chiếc bàn chải bên cạnh chiếc bàn chải đánh răng màu đen.

Cô vội vàng rửa mặt, và vội vàng ra ngoài.

Tịch Thần Hạn nhìn thấy cô ra ngoài, lại nhắc nhở một câu “Tôi đói rồi.”

Vũ Tiểu Kiều ôm tai, lao ra khỏi phòng ngủ. Một lúc sau cô lại vội vã quay lại, hóa ra cô bị lạc trong ngôi nhà lớn này. Tịch Thần Hạn xuống giường, khoan thai bước đến gần cô, hai tay khoanh trước ngực, sắc mặt lành lạnh. “Tôi đói rồi!”

Anh tiếp tục kiên nhẫn nhắc nhở “Tôi thật sự rất vội, mẹ tôi vẫn đang ở trong bệnh viện. Tôi đã không xuất hiện cả ngày lẫn đêm, mẹ tôi sẽ lo lắng chết mất.” Vũ Tiểu Kiều một bên vội vã tìm cửa ra ngoài, một bên mở máy điện thoại.

Đúng như dự đoạn, rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn Wechat đã khiến điện thoại cô như nổ tung trong vài giây. “Tôi đói bụng! Vũ Tiểu Kiều!!!”

Tịch Thần Hạn cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, gắn lên một tiếng.

Vũ Tiểu Kiều sững người một lúc, rồi mới chợt nhớ ra, anh hình như đã nhắc qua, chỉ cần cô nghe theo lời anh, thì sẽ có thể trả hết ba trăm vạn cho anh.

Với mức lương ít ỏi mà cô làm thêm, không biết đến bao giờ mới có thể gom đủ ba trăm vạn. Chỉ cần phục vụ tốt người đàn ông này, anh ta vui lên nói một câu “không cần phải trả ba trăm vạn nữa”, cuộc sống của cô sẽ có hi vọng rồi.

Nghĩ đến đây, Vũ Tiểu Kiều lập tức mỉm cười. “Tôi sẽ đi nấu ngay lập tức.

Công việc có mức lương cao như vậy lại không làm, có phải là ngốc không!

Tịch Thần Hạn nhìn Vũ Tiểu Kiều đi vào phòng bếp, anh đi vào phòng tắm để đánh răng rửa mặt, nhìn thấy một chiếc bàn chải hồng đặt cạnh chiếc bàn chải đen của mình, anh hơi bực mình.

Màu sắc khó coi như vậy, anh không bao giờ cho phép xuất hiện trong phòng của anh!

Đang định ném chiếc bàn chải đánh răng màu hồng vào thùng rác, anh đột nhiên dừng lại, đưa chiếc bàn chải đánh răng màu hồng trở lại vị trí của nó.

Màu đen và màu hồng kết hợp với nhau, dường như cũng không xấu lầm, lại còn có vẻ khá hài hòa khuôn mặt điển trai nhăn nhỏ của anh từ từ thả lỏng, một đôi mắt đen chứa đầy quyết tâm mạnh mẽ. Vũ Tiểu Kiều, Tịch Thần Hạn tôi muốn cô chắc rồi. \

Tịch Thần Hạn ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, khoan thai bước đến phòng ăn.

Anh nhìn trên mặt bàn, đặt hai bát súp thơm ngào ngạt, một quả trứng chiên đặt trên lớp mì trắng như tuyết, một vài chiếc lá xanh non nổi trên trứng rán và súp.

Bề ngoài không tôi

Mùi hương cũng không tồi!

Một mùi vị lạ lẫm dấy lên trong lòng Tịch Thần Hạn. Anh đã rất lâu không được ăn một bữa cơm nhà như vậy, bỗng nhiên cảm thấy rằng cuối cùng anh cũng đã trở về với cuộc sống thực tại từ trong những đám mây lạnh.

Cũng đã chạm vào mạng sống của mình, cảm thấy mình vẫn còn sống.

Anh ngôi xuống, với Vũ Tiểu Kiều đang đứng bên cạnh “Không thích ăn rau mùi, nhặt đi.”

Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng dùng đũa cẩn thận nhặt sạch rau mùi ra khỏi bát, vẫn còn một ít hành hoa nổi trên bát súp. “Cái này cũng không ăn.” Anh lạnh lùng nói.

Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng nhật tất cả những chiếc lá xanh trong bát ra, nhặt sạch sẽ toàn bộ, nhưng cô lại ủ rũ trong lòng. Anh ăn một bữa cơm, sao lại có thể bắt bẻ như thế “Sau này hãy nhớ kĩ, tôi không ăn rau.” Anh lạnh lùng nói.

Sau này?

Lẽ nào anh muốn cô nấu ăn cho anh mãi sao?

Còn không ăn rau? Chỉ có trẻ con mới kén ăn như thế thôi Tịch Thần Hạn cuối cùng cũng bắt đầu, nho nhã ăn từng sợi mi, hàng lông mày đen khẽ nhắn lại. “Mùi vị thế nào?” Vũ Tiểu Kiều háo hức nhìn anh, chờ đợi sự đánh giá của anh.

Tịch Thần Hạn không nói gì, chỉ lặng lẽ cầm ly nước lên và uống một ngụm.

Anh tiếp tục ăn, một bát mì nhanh chóng được ăn gần hết.

Viên đã lớn treo lơ lửng trong tim Vũ Tiểu Kiều cuối cùng cũng có thể đặt xuống, xem ra dạ dày của Tịch Thần Hạn cũng khá dễ để phục vụ.

Vũ Tiểu Kiều ngôi xuống và chuẩn bị ăn, nhưng Tịch Thần

Hạn lại nói. “ít như vậy, không đủ ăn.

Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng gặp mì và trứng trong bát của mình để lấp đầy chỗ thức ăn thiếu của anh. “Ăn thêm hai quả trứng, tẩm bổ tốt một chút.” Vũ Tiểu Kiều mỉm cười, lấy lòng anh.

Cô ăn nó hay không không quan trọng, chỉ cần ông chủ hài lỏng, đánh giá có tốt, những ngày sau này của cô mới có thể qua được.

Cô ra sức làm vừa ý anh, nhưng lại nhận được ánh mất lạnh lùng của anh, khiến cho sự nhiệt tình của Vũ Tiểu Kiều đột nhiên trở nên lạnh lẽo. “Tôi không cần bổ trứng.” Tịch Thần Hạn nhẹ nhàng nói.

Bổ trứng?

Vũ Tiểu Kiều sau đó mới phản ứng được, lập tức đỏ mặt “Cái đó. Tôi không phải có ý đó. “Vậy cô có ý gì?” Có một chút vui đùa trong khỏe mắt anh.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK