Trên đường trở về nhà, Tịch Thần Hạn vừa lái xe vừa nói rất nhiều.
Dường như anh đang che giấu tâm sự, không ngừng dùng các chủ đề khác nhau để di chuyển năng lực tập trung của bản thân mình, cũng hình như là sợ Vũ Tiểu Kiều biết được bí mật mà anh giấu kín.
Anh nói, ông Điền và bà Điền đã gần 70 tuổi rồi, cả đời không có con cái, hai vợ chồng ông bà nổi tiếng là vợ chồng mẫu mực trong khu đó, cả đời chưa từng cãi nhau.
Tình cảm như vậy là phúc phận mà biết bao nhiêu người cầu xin mà cũng không có được.
Tuy đôi vợ chồng già họ không có con cái, nhưng trẻ con trong khu đó đều là con của bọn họ, bọn họ thường xuyên nấu mì cho đám trẻ con ở khu vực đó ăn, đám trẻ con cũng rất thích ông bà Điền.
“Nhưng đám trẻ đó dần dần trưởng thành, từng người từng một rời khỏi chỗ này đến nơi khác tốt hơn để phát triển.”
“Chỗ này rất cũ kĩ, chính phủ cũng sớm đã có công văn dỡ đi cải tạo, nhưng bởi vì một số chuyện mà miếng đất này vẫn luôn bị gác lại.”
Đấu giá đất gần đây, miếng đất mà Tịch Thần Hạn muốn chính là chỗ này.
Nhưng cuối cùng như ý muốn của Dương Tuyết Như, tập đoàn Cung Thị đã đấu giá thành công miếng đất này.
“Tay nghề của bà Điền rất ngon, vốn dĩ việc làm ăn ở chỗ này rất tốt, rất đông khách, nhưng lâu năm không tu sửa, môi trường cũ kĩ, cuối cùng những người ở lại đây chỉ là một số người già không đồng ý rời khỏi ngôi nhà mà họ ở từ đời này qua đời khác.”
“Ba đời nhà ông bà Điền đều sống ở đây, bọn họ không muốn rời đi, chỉ muốn giữ lại cái cửa hàng cũ này sống yên ổn cả đời.”
“Nếu như thật sự có thể cả đời như vậy, cũng rất tốt, ít nhất tôi rất ngưỡng mộ họ.”
Vũ Tiểu Kiều vẫn luôn nhìn Tịch Thần Hạn, không nói một câu.
Anh không thích cô hỏi chuyện của anh thì cô sẽ không hỏi nhiều, nhưng trong lòng cô rất lo lắng cho anh, cô luôn cảm thấy trạng thái của anh rất tệ.
“Dường như anh rất thích chỗ này.” Vũ Tiểu Kiều khẽ hỏi.
“Cửa hàng Điền Kí đối với tôi mà nói.....” Giọng nói của anh ngưng lại giây lát, anh nhìn chằm chằm vào tình hình giao thông phía trước mặt, đột nhiên không nói nữa.
Đối với Tịch Thần Hạn mà nói, đó là nơi duy nhất mà anh có cảm giác mình thuộc về đó, không có bất kì áp lực gì, cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Nhưng nơi đó lại có rất nhiều kí ức mà anh không muốn nhớ đến.
Sau khi anh đính hôn, cũng rất hy vọng đưa Vũ Tiểu Kiều cùng nhau đến đó để làm quen với ông bà Điền về nơi đó.
Ở trong tiềm thức của anh, cũng rất hy vọng Vũ Tiểu Kiều tiếp cận với tất cả của anh, nhưng lại phản đối việc để cho người khác biết những chuyện năm xưa ở sâu sau lòng anh, anh sợ mình sẽ bị bại lộ trước mặt người khác, mất đi lớp vỏ tự bảo vệ bản thân.
Lúc này anh đột nhiên có một chút hối hận vì đã dẫn Vũ Tiểu Kiều đến đây.
“Từ nay về sau, đừng nhắc với tôi về chỗ này nữa, cứ coi như cô chưa từng đến.” Tịch Thần Hạn khẽ quát lên, anh đạp chân ga khiến xe lao như bay.
Vũ Tiểu Kiều khẽ đồng ý một tiếng.
Xem ra ở trong lòng Tịch Thần Hạn thì chỗ đó có rất nhiều kí ức không được tốt đẹp cho lắm.
Chỉ là không biết, rốt cuộc khi nào cô mới có tư cách để thâm nhập sâu vào trong thế giới của anh, khiến anh hoàn toàn mở lòng với cô.
Tịch Thần Hạn đưa Vũ Tiểu Kiều trở về Ngự Hải Long Loan, lại căn dặn cô một câu, “Trở về nghỉ ngơi cho đủ.”
“Bây giờ mỗi ngày ngoài việc ăn và ngủ thì tôi không còn việc gì để làm nữa, tôi sẽ làm tốt hai việc này.” Cô cười nói.
Tịch Thần Hạn khẽ cong môi lên, tuy là anh đang cười, nhưng lại đang không ngừng che giấu sự ảm đạm trong đáy mắt.”
“Còn có bị ngủ.” Anh hài hước nói.
“.......”
“Ặc, ặc, chuyện này.....cố gắng.”
Khuôn mặt Vũ Tiểu Kiều ửng đỏ, cô nhanh chóng quay người, ôm lấy hai má nóng rực, cô lại quay người lại, cười nói với Tịch Thần Hạn ở trong xe.
“Trong cuộc đời có một số chuyện, anh thấy nó không tốt, vậy thì nó liền không tốt, nếu anh cảm thấy nó rất tốt, vậy thì nó liền rất tốt.”
“Tác dụng của sức lực chính là cùng nhau làm, trong cuộc đời của con người cũng vậy, anh đối xử với cuộc đời thế nào thì cuộc đời cũng sẽ đáp trả anh như vậy.”
“Có một số chuyện, đã xảy ra rồi, trở thành quá khứ thì hà tất vẫn đắm chìm trong vòng xoáy của quá khứ, không thể rút mình ra được chứ? Vui vẻ đối diện với mỗi ngày thì cuộc sống cũng sẽ mỉm cười với anh.”
“Tôi về trước đây, đợi anh về.”
Nói xong cô liền nở một nụ cười trong veo với anh rồi dồi dào sức sống chạy về Ngự Hải Long Loan.
Tịch Thần Hạn ngồi ở trong xe, nhìn cái đuôi tóc lắc lư sau gáy cô, không kiềm được mà nở nụ cười.
“Người phụ nữ này!”
Anh khởi động động cơ, chuẩn bị đến công ty làm việc, anh vừa lái xe thì trong đầu vừa xuất hiện câu nói đó của Vũ Tiểu Kiều.
Tác dụng của sức lực chính là cùng nhau làm, trong cuộc đời của con người cũng vậy.....
Vui vẻ đối diện với mỗi ngày thì cuộc sống cũng sẽ mỉm cười với anh......
Trong đầu anh lại xuất hiện câu nói của bà Điền, “Cậu cũng phải thông cảm cho bà ấy nhiều hơn, cuộc đời này của bà ấy không dễ dàng gì.....Bà ấy cũng là một người đàn bà số khổ.”
Tịch Thần Hạn đổi nhiên quay đầu xe, anh không đến công ty nữa mà đi đến viện điều dưỡng ở ngoại thành.
Viện điều dưỡng này được xây ở một nơi hẻo lánh ở ngoại thành, phong cảnh rất đẹp, môi trường sống cũng rất cao cấp.
Tịch Thần Hạn bước vào trong căn phòng cao cấp nhất ở đây, ở trên giường trong phòng, có một người phụ nữ trung niên mặc một bộ đồ màu trắng đang ngồi trên giường.
Tịch Thần Hạn bước đến đứng ở phía sau lưng bà ta, không lên tiếng.
Người phụ nữ rất cảnh giác, lập tức quay đầu lại.
Mái tóc dài của bà ta rối tung, sắc mặt trắng bệch, nét mặt tiều tuỵ, tuy trên mặt có rất nhiều dấu vết của tuổi tác, nhưng không thể che giấu đi vẻ đẹp của bà ta.
Tịch Thần Hạn và bà ta có 5 phần giống nhau.
Nét mặt tiều tuỵ của người phụ nữ này khi nhìn thấy Tịch Thần Hạn thì lập tực phát sáng, sự đau khổ trên khuôn mặt bà ta cũng có thêm một chút nụ cười.
Bà ta vội vàng xông đến, nắm lấy tay Tịch Thần Hạn.
“Con đến thăm mẹ rồi, tốt quá, cuối cùng con cũng đến thăm mẹ.”
“Sao con mãi mà không đến thăm mẹ vậy? Tại sao không đến thăm mẹ vậy?” Trong mắt của người phụ nữ đó dưng dưng nước mắt, dáng vẻ đau khổ của người phụ đó khiến trái tim Tịch Thần Hạn cảm thấy đau xót.
“Mấy hôm trước con vừa đến xong.” Tịch Thần Hạn khẽ nói, nước mắt của anh khẽ rơi xuống.
Người phụ nữ ôm chầm lấy Tịch Thần Hạn, nghẹn ngào khóc, “Vậy sao? Con từng đến thăm mẹ sao? Sao mẹ cảm thấy rất lâu rất lâu rồi con không đến thăm mẹ vậy?”
Tịch Thần Hạn từ từ đưa tay lên, cương cứng lại rất lâu mới từ từ ôm lấy người phụ nữ kia.”
Lúc này, giống như có thứ gì đó được bơm vào tim anh, lập tức lấp đầy trái tim lạnh giá của anh, một luồng cay xót xông thẳng lên khoé mắt anh, giọng nói của anh không kiềm được mà trở nên nghẹn ngào.
“Là do con không tốt, về sau con....sẽ thường xuyên đến thăm mẹ.”
Nước mắt của người phụ nữ kia càng tuôn ra dữ dội hơn, bà ta vừa khóc vừa hét lên, “Có phải con chê mẹ bị bệnh không? Có phải ngay cả con cũng không cần mẹ nữa đúng không? Các người đều bỏ rơi tôi....”
“Con không có.”
“Huhu.....các người đều không cần tôi nữa rồi....đều bỏ rơi tôi....”
Người phụ nữ đẩy Tịch Thần Hạn ra, vừa khóc vừa lùi về phía sau, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén.
“Tại sao đều chê tôi? Rốt cuộc tôi đã làm sai chỗ nào vậy? Tôi không muốn sống ở đây, mau thả tôi ra ngoài, tôi muốn về nhà.”
Tịch Thần Hạn bị tiếng khóc của bà ta làm cho trái tim trở nên đau xót, “Được...con sẽ nhanh chóng đón mẹ về.”
Anh vừa nói xong thì người phụ nữ liền giống như điên bắt đầu đập phá đồ đạc, bà ta chỉ vào Tịch Thần Hạn lớn tiếng hét lên.
“Tại sao con vẫn còn sống vậy? Con nên đi chết đi.”
“Đều là vì con, sao con không đi chết đi.”
Người phụ nữ cầm chiếc cốc lên liền đập vào đầu Tịch Thần Hạn.
Tịch Thần Hạn không hề tránh đi, chiếc cốc đập trên đầu anh, lập tức máu tươi chảy ra, dọc theo đầu lông mày của anh từ từ rơi xuống.
“Con đi chết đi, con đi chết đi!!”
Danh Sách Chương: