Tịch Thần Hạn rời đi.
Chỉ còn lại một mình Vũ Tiểu Kiều, còn có cả một bàn thức ăn mà cô chuẩn bị, anh giận dỗi bỏ đi, cả đêm không về nhà.
“Mình sai sao? Mình thật sự đã sai sao? Tại sao anh ấy phải đối xử với mình như vậy......”
“Tiểu Kiều, cậu là một người đần độn, có phải là não cậu có vấn đề rồi không?” An Tử Dụ lớn tiếng hét lên.
“Rõ ràng là bọn họ bị cậu bắt gian ngay tại trận, Ngô Kính phản bội cậu mang thai con của bạn trai cậu.....cậu không báo thù bọn họ thì thôi, bây giờ cậu còn nói giúp bọn họ.”
“Mình có thể hiểu được suy nghĩ của cậu Thần, nếu như đổi lại là mình thì mình cũng sẽ tức giận.”
“An Tử Dụ, rốt cuộc cậu là bạn thân của ai vậy? Sao cậu còn nói giúp anh ấy.” Vũ Tiểu Kiều càng khóc to hơn.
“Tiểu Kiều, không phải mình nói giúp anh ấy, mình đang đứng ở góc độ trung lập mà nói. Cậu Thần tức giận, chắc cũng là do anh ấy cảm thấy cậu quá là không biết phải trái đúng sai.”
Vũ Tiểu Kiều lau những giọt nước mắt ở trên khoé mắt, “Mình biết, mình không nên cầu xin giúp Tào Xuyên và Ngô Kính.....mình cũng đã suy nghĩ chuyện này cả ngày, mình cứ thấy nếu mình khoanh tay đứng nhìn thì có một ngày mình sẽ hối hận.”
“An An, đứa bé là vô tội, mình không muốn báo thù ai, càng không hy vọng bởi vì báo thù bọn họ, cuối cùng lại hại chết sinh mạng của một đứa bé.”
“Kiều Kiều, Ngô Kính chính là đã nắm lấy điểm yếu rằng cậu quá lương thiện này, mình không tin, nếu như tương lai Tào Xuyên sa sút và không cần cô ta nữa thì cô ta sẽ thật sự phá thai.”
“Con của Ngô Kính đã gần 4 tháng rồi, đã có thể cử động được rồi, cô ta thật sự nỡ phá thai sao?”
Vũ Tiểu Kiều lắc đầu, cô lấy khăn giấy lau mũi, “Mình không hiểu Ngô Kính, nếu cô ta thật sự phá thai thì đến lúc đó mình cũng sẽ trở thành người có tội.”
An Tử Dụ trầm mặc, cuối cùng than thở một hơi, “Nghĩ lại, nếu như chuyện này xảy ra trên người mình, chỉ sợ mình cũng sẽ giống cậu, nể tình đứa bé, chuyện này coi như bỏ qua.”
“Nhưng cậu Thần không nghĩ như vậy, một người đàn ông như anh ấy, sao có thể hiểu được tâm tư dễ mềm lòng của phụ nữ bọn mình. Anh ấy chỉ cảm thấy cậu vẫn còn tình cảm với Tào Xuyên....Cho nên, Kiều Kiều, cậu phải nói chuyện nghiêm túc với anh ấy, đừng vì tên cặn bã Tào Xuyên mà ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người.”
“Đúng rồi, mình còn một chuyện nữa phải nói với cậu.”
“Chuyện gì vậy?”
“Trước đó Tào Xuyên nói, anh ta giúp Tùng Tùng thanh toán tiền thuốc men, tiền viện phia và khoản nợ lãi xuất cao của bố dượng cậu đều là lừa cậu đấy. Thật ra là cậu Thần đã âm thầm giúp cậu chi tiền.”
“Cậu nói cái gì vậy?”
Vũ Tiểu Kiều ngớ người ra.
Hoá ra là Tịch Thần Hạn.
Hoá ra anh âm thầm, không nói một câu nào, khi anh trai cô cấp cứu nhập viện thì đã âm thầm làm cho cô nhiều như vậy!
Cô vẫn luôn nghi ngờ, sao Tào Xuyên có thể đột nhiên vung tay chi ra một khoản tiền lớn như vậy, tốt bụng giúp cô thanh toán tất cả chi phí để giải quyết phiền phức lớn như vậy.
Hoá ra là Tào Xuyên mạo danh Tịch Thần Hạn.
“Kiều Kiều, Kiều Kiều....” An Tử Dụ lớn tiếng hét lên trong điện thoại.
Vũ Tiểu Kiều ngắt điện thoại, cô đi đi lại lại trong phòng, nhìn kim đồng hồ quay từng vòng từng vòng một, từ từ đến ngày hôm sau, Tịch Thần Hạn cũng không trở về.
Anh cả đêm không trở về, anh đã đi đâu vậy?
Gọi điện cho anh thì điện thoại tắt máy, gửi tin nhắn cũng không trả lời.
Vũ Tiểu Kiều nằm bò lên ghế sofa ngủ gật gù, khi nghe thấy tiếng mở cửa thì cô đột nhiên quay đầu lại, ngạc nhiên vui mừng nhảy lên.
“Anh về rồi sao, đêm qua anh đi đâu vậy? Cả đêm không trở về, tôi rất lo lắng cho anh.”
Tịch Thần Hạn không thèm nhìn cô lấy một cái, đi thẳng đến bàn làm việc lấy đồ.
“Cho cô thời gian nửa tiếng để thay quần áo và chuẩn bị.”
Vũ Tiểu Kiều xông vào nhà tắm tắm rửa,cô nhìn thấy hai cuồng thâm mắt của mình ở trong gương, cô vội vàng phủ một lớp phấn lên.
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Tịch Thần Hạn, “Còn 15 phút nữa.”
“Sắp xong rồi, xong ngay đây.” Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng gia tăng tốc độ, cô thay một bộ quần áo, vội vội vàng vàng đứng trước mặt Tịch Thần Hạn.
Tịch Thần Hạn đánh giá cô một cái từ trên xuống dưới, ngoài việc nhìn sắc mặt hơi nhợt nhạt một chút thì những thứ khác cũng tạm ổn, cũng không mặc cái bộ quần bò áo sơ trắng mà anh ghét.
Tịch Thần Hạn cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay một cái, “29 phút 50 giây.”
Trên mặt Vũ Tiểu Kiều tràn ngập sự bất lực, có cần phải công thức hoá như vậy không?
“Đi thôi.” Tịch Thần Hạn sải bước đi ở phía trước.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng đi theo sau, “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Đi thăm bà nội.”
Cái gì?
Vũ Tiểu Kiều có chút lo sợ, đi thăm lão phu nhân nhà họ Tịch sao? Không nhầm chứ? Cô sẽ bị ánh mắt nghiêm khắc của lão phu nhân doạ cho mềm nhũn cả hai chân lại.
“Sao vậy? Không muốn đi sao?” Tịch Thần Hạn từ từ quay đầu lại.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng lắc đầu và xua tay, “Không phải, tuyệt đối không phải là không muốn đi.”
Cô đã học được cách chung sống với Tịch Thần Hạn, vậy thì khi anh hiểu lầm cô thì việc đầu tiên mà cô phải làm là nhanh chóng giải thích rõ với anh.
Nếu không chậm một giây thôi, thì đại não to lớn của anh sẽ nghĩ theo phương hướng mà anh đang nghĩ, hơn nữa sẽ ăn sâu bén rễ mà nhận định điều mình nghĩ, để mặc cho người khác giải thích như thế nào thì anh cũng sẽ không tin.
“Là như vậy, trước đó tôi và bà nội đã từng gặp nhau ở bệnh viện, bà nội đã từng hỏi tôi về quan hệ của chúng ta, tôi đã từng phủ nhận, cũng đảm bảo với bà nội rằng sẽ không ở bên anh, nếu ở bên anh thì sẽ thế nào.”
“Sau đó, bây giờ chúng ta lại ở bên nhau rồi, tôi luôn cảm thấy có chút không có mặt mũi gặp bà nội.”
“Hơn nữa anh cũng biết, bà nội là nhân vật như thế nào, bà nội rất lợi hại, tôi rất sợ bà.” Nói xong, Vũ Tiểu Kiều liền cúi đầu xuống.
Khoé môi của Tịch Thần Hạn mím chặt lại thành một đường thẳng, “Cô sợ nhiều người như vậy, sao không thấy cô sợ tôi vậy?”
Vũ Tiểu Kiều há miệng ra, sau đó lại đem khí thế của mình nuốt xuống, khẽ lẩm bẩm một câu, “Ai nói tôi không sợ anh chứ?”
Quả thật là sợ muốn chết.
“Được rồi, có tôi ở đây, cô không cần sợ bà nội, bà nội rất dễ gần.”
Vũ Tiểu Kiều bĩu môi, ngoan ngoãn đi theo sau Tịch Thần Hạn.
Trên suốt đường đi, Vũ Tiểu Kiều đều thấp thỏm không yên, ánh mắt của cô không ngừng liếc sang Tịch Thần Hạn ở bên cạnh, dáng vẻ muốn nói nhưng lại thôi.
“Hình như hôm nay tôi hẹn bạn đi dạo phố.”
“......”
“Hôm qua tôi ăn hơi nhiều nên không thoải mái.”
“......”
“Ừm....hôm nay hoàng lịch nói không nên ra khỏi nhà.”
*Hoàng lịch: sách nói về thời thiết.
Tịch Thần Hạn không hề nhìn cô lấy một cái, anh lạnh lùng lên tiếng, “Hoàng lịch không nói hôm nay không nên nói nhiều sao?”
“.....”
Vũ Tiểu Kiều biết điều im miệng lại, trong lòng cô hết lần này đến lần khác tự nói với mình rằng không được căng thẳng.
Hai người đến phòng bệnh của bệnh viện.
Dương Tuyết Như đang cho bà nội Tịch uống thuốc, thấy bọn họ đi vào thì sắc mặt bà ta đột nhiên nghiêm lại, bà ta ngấm ngầm trợn trừng mắt nhìn Vũ Tiểu Kiều một cái, sau đó bà ta lập tức coi mình như người ngoài tiếp tục đút thuốc cho bà nội Tịch.
“Bà nội, mẹ.” Tịch Thần Hạn nói.
Vũ Tiểu Kiều cũng chào hỏi theo Tịch Thần Hạn, “Bà nội, phu nhân Tịch.”
Vẻ mặt bà nội Tịch từ đầu đến tối vẫn nghiêm lại, bà lão mở mắt ra, không để ý đến Vũ Tiểu Kiều mà nhìn sang Tịch Thần Hạn, yêu thương nói, “Hạn Nhi đến rồi sao, mau lại ngồi bên cạnh bà nội.”
Tịch Thần Hạn kéo Vũ Tiểu Kiều đang ngượng ngùng đến ngồi ở cạnh giường, “Bà nội, bà đỡ hơn chút nào chưa? Hôm nay cảm thấy thế nào?”
“Ừm, bà đỡ hơn nhiều rồi, bà nội cơ thể vốn đã khoẻ lại rồi, nếu tiếp tục ở đây tiếp thì mới bị bệnh đó.”
Sau đó, bà lão nhìn sang phía Vũ Tiểu Kiều, nghiêm giọng nói, “Tôi bảo cô ngồi xuống sao? Không có phép tắc gì cả.”
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng đứng dậy, thận trọng đứng ở một bên, trầm mặc không lên tiếng.
Danh Sách Chương: