Cung Cảnh Hạo chạy đến, vừa nhìn thì nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều đang không ngừng xin lỗi bà nội Tịch.
Cung Cảnh Hạo ngớ người một lúc trước, trong đáy mắt hình như lướt qua một tia ngẩn ngơ, sau đó lập tức liền khôi phục lại như ban đầu.
“Sao lại là cô?” Sự chán ghét của anh ta đối với Vũ Tiểu Kiều hình như lại tăng thêm.
Trái tim Vũ Tiểu Kiều căng thẳng, cô bảo vệ anh trai lùi về phía sau một bước.
Vũ Thanh Tùng biết mình gây ra hoạ nên không ngừng cúi người xin lỗi.
“Không phải chúng tôi cố ý đâu, xin lỗi lão phu nhân, tôi đỡ bà dậy đến phòng y tế kiểm tra, nếu có vấn đề gì....thì chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Đây thật là tâm trạng đạp xe đạp ra đường, không cẩn thận tông phải xe sang cao cấp.
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều rất bất an, cô sợ xương cốt của bà lão không chịu được người khác đâm phải, nếu như có mệnh hệ gì thì cho dù cô bán máu cũng không gánh vác nổi.
Quả nhiên.
“Cô gánh vác nổi sao?” Cung Cảnh Hạo quát lên một tiếng.
“Tôi...tôi nhất định sẽ dốc sức gánh vác!” Vũ Tiểu Kiểu nói.
Tông Cảnh Hạo liếc Vũ Tiểu Kiều một cái, anh ta cúi người xuống muốn đỡ bà nội Tịch đứng dậy, nhưng bà lão lại đẩy anh ta ra, không chịu đứng dậy.
“Tiểu Hạo, hai người quen nhau sao? Cô ta nhất định là cảm thấy trước đây bà từng dạy dỗ cô ta, nên bất mãn với bà, cố ý muốn đâm chết bộ xương già này của bà!”
“Lão phu nhân, không phải như vậy đâu! Anh trai tôi không cố ý đâu.” Vũ Tiểu Kiều ra sức giải thích, nhưng bà lão căn bản không nghe.
“Trời ơi, lưng tôi đau quá, hình như muốn gãy rồi.....tôi nhất định bị gãy xương rồi, mau gọi điện cho Hạn Nhi nói tôi bị gãy xương rồi....”
Bà lão ngồi trên mặt đất, đau thương kêu than.
“Bà ngoại, cháu đỡ bà dậy trước đã, đưa bà về phòng bệnh.” Cung Cảnh Hạo hiếm khi tính tình tốt dỗ giành bà lão, nhưng bà lão vẫn không chịu nghe lời.
“Bà không thể cử động được....đau quá, trời ơi đau chết tôi rồi....”
“Lão phu nhân, tôi cõng bà, cõng bà về phòng bệnh kiểm tra.” Vũ Tiểu Kiều bị doạ cho sợ xanh mặt.
Trong đáy mắt bà nội Tịch chợt loé sáng, bà lão đưa tay lên định để cho Vũ Tiểu Kiều cõng mình thì Cung Cảnh Hạo lại đẩy Vũ Tiểu Kiều ra.
“Tránh ra một bên.”
Vũ Tiểu Kiều bị đẩy cho lảo đảo, Vũ Thanh Tùng nhanh chóng đỡ lấy Vũ Tiểu Kiều, bảo vệ Vũ Tiểu Kiều trong lòng, cả mặt anh ta tức giận trợn trừng mắt nhìn Cung Cảnh Hạo.
“A! Anh dám trợn trừng mắt nhìn tôi?” Cung Cảnh Hạo quát lên, một tên khờ cũng dám trợn trừng mắt nhìn anh ta.
“Mau đi đi, đừng để tôi nhìn thấy hai người nữa.” Cung Cảnh Hạo nói.
“Ai cho phép hai người đi vậy? Đâm tôi thành bộ dạng này mà còn muốn đi!” Bà nội Tịch quát lên.
“Lão phu nhân, đâm vào bà là lỗi của chúng cháu, cháu nhất định sẽ chịu trách nhiệm.” Vũ Tiểu Kiều xin lỗi một lần nữa.
Cung Cảnh Hạo nghiêng người một cái không dấu vết gì che chắn trước mặt Vũ Tiểu Kiều, dịu dàng nói với bà nội Tịch.
“Bà ngoại, cháu đưa bà về phòng bệnh, trên nền đất lạnh, cơ thể của bà không chịu được.”
Vũ Tiểu Kiều lần đầu tiên nghe thấy Cung Cảnh Hạo dùng giọng nói dịu dàng như vậy nói chuyện với người khác, thật sự là khác hoàn toàn với tên ác ma trong ấn tượng của cô.
Nhưng bà nội Tịch không chịu thoả hiệp lại đem Cung Cảnh Hạo đẩy ra, chỉ vào Vũ Tiểu Kiều ở sau lưng Cung Cảnh Hạo, lớn giọng quát, “Hai người đâm vào tôi thì nhất định phải chịu trách nhiệm này!”
“Lão phu nhân, cháu nhất định sẽ không đùn đẩy trách nhiệm.” Vũ Tiểu Kiều nói.
Vũ Thanh Tùng biết mình gây ra hoạ, anh ta không ngừng cúi người xin lỗi, giống như một đứa trẻ mắc lỗi.
Bà lão tức giận nói, “Đâm vào người khác mà ngay cả một câu xin lỗi cũng không nói sao? Còn có giáo dục không vậy?”
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng bảo vệ Vũ Thanh Tùng, “Lão phu nhân...”
“Cô câm miệng lại! Tôi muốn nó xin lỗi tôi!” Bà lão trợn trừng mắt nhìn, ánh mắt của bà lộ ra vẻ uy nghiêm.
Vũ Thanh Tùng bị doạ đến mức nhanh chóng trốn ra phía sau Vũ Tiểu Kiều, anh ta sợ hãi thu người lại không dám ló đầu ra.
Vũ Tiểu Kiều đau lòng bảo vệ anh trai, “Lão phu nhân, anh trai cháu....không biết nói chuyện.”
“Không biết nói chuyện sao?”
Bà nội Tịch cẩn thận đánh giá Vũ Thanh Tùng một cái, anh ta trông cao to đẹp trai, từ ngũ quan không nhìn ra được điều gì, nhưng cử chỉ và hành động thì thực sự khác với người thường.
“Nếu đã có bệnh thì đừng dẫn ra ngoài! Tưởng rằng có bệnh đâm vào người khác thì không có trách nhiệm gì nữa sao?”
Sự gian xảo của bà lão lại trỗi dậy, cả khuôn mặt thể hiện sự nhất quyết không tha cho bọn họ.
Người nhà họ Tịch đều không nói lý lẽ, hống hách và ngang ngược như vậy.
“Lão phu nhân, chúng cháu không đùn đẩy trách nhiệm! Cháu vẫn luôn nói sẽ chịu trách nhiệm đến cùng!” Vũ Tiểu Kiều nắm chặt bàn tay to lớn của anh trai, cô mạnh mẽ nói.
“Đâm vào người thực sự là chúng cháu không đúng, lão phu nhân thấy xử lý như thế nào thì hợp lý, bà cứ việc nói!”
“Nhưng cháu thấy, lão phu nhân và anh trai cháu đều là bệnh nhân của bệnh viện này, đều là người có bệnh! Nếu anh trai cháu không nên ra ngoài hít thở không khí cho khuây khoả thì tại sao lão phu nhân lại có thể?”
Bà nội Tịch chau mày lại, có một chút nghe không hiểu ý của Vũ Tiểu Kiều.
Khoé miệng Cung Cảnh Hạo hơi giật giật, không nhịn được bật cười, anh ta lạnh lùng liếc Vũ Tiểu Kiều một cái.
Anh ta và cô đấu qua đấu lại mấy năm nay rồi, anh ta sớm đã biết cô là người không phải ai cũng bắt nạt được, bây giờ ngay cả bà nội Tịch có quyền uy lớn nhất cũng dám thách thức.
“Nếu như hôm nay là lão phu nhân đâm phải anh cháu thì bà sẽ ăn nói như thế nào?”
Bà nội Tịch day day mi tâm, “Cô đang nói tôi có bệnh sao?”
“Lão phu nhân, cháu không nói như vậy.” Vũ Tiểu Kiểu mỉm cười.
“Được lắm con bé nhanh mồm nhanh miệng!” Ánh mắt của bà nội Tịch sắc bén.
Đây là lần đầu tiên bà lão gặp một người dám thách thức với uy quyền của bà, mà lại là một cô bé.
“Ý của cô là nói không muốn chịu trách nhiệm rồi!” Bà lão nói.
“Lão phu nhân, cháu không nói là không chịu trách nhiệm, cháu chỉ đang muốn nói người có bệnh cũng có thể ra ngoài đi dạo, ra ngoài di dạo có lợi có bệnh tình có lợi mà không có hại.”
Vũ Tiểu Kiều chỉ tức giận việc bà lão công kích anh trai cô, cho dù người khác đối xử với cô như thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được bắt nạt anh trai cô và người nhà của cô!
Bà nội Tịch đang muốn nổi điên thì Cung Cảnh Hạo nhanh chóng lên tiếng.
“Được rồi bà ngoại, đừng chấp với tên khờ không hiểu chuyện đó, cháu đỡ bà về phòng.”
Vũ Tiểu Kiều trợn trừng mắt nhìn Cung Cảnh Hạo, cô ghét nhất người khác nói anh cô là tên khờ.
“Tôi nói sai sao? Cô còn không mau dẫn anh trai khờ của cô trở về!” Cung Cảnh Hạo khẽ quát một tiếng.
“Cung Cảnh Hạo, xin mời anh rút lại câu nói này của mình!”
Bà nội Tịch nhìn Cung Cảnh Hạo, lại nhìn dáng vẻ không biết sợ của Vũ Tiểu Kiều, trong lòng bà đột nhiên tán thưởng cô hơn.
Loại sức hấp dẫn vì bảo vệ người thân mà dám đứng ra, thực sự rất thu hút người khác.
Bà lão Tịch lại nhìn về phía Vũ Thanh Tùng, cơ thể cao to của anh ta đang co rúm lại, trốn phía sau lưng cơ thể gầy yếu của Vũ Tiểu Kiều, giống như một đứa trẻ bị sợ hãi đang tìm kiếm sự bảo vệ, không kiềm được khiến người khác đau lòng.
“Được rồi, được rồi, được rồi!” Bà lão vẫy vẫy tay, chỉ vào Vũ Tiểu Kiều, “Cô qua đây cõng tôi!”
Bà lão Tịch cả đời sống trong nhung lụa, cơ thể phúc hậu, tuy không quá béo, cũng nặng 65kg, nhưng để một Vũ Tiểu Kiều chỉ nặng 45 kg cõng bà thì không phải là đang gây khó dễ cho cô sao.
Vũ Tiểu Kiều vẫn sải bước lại gần bà lão, cô quay người lại khom lưng xuống.
Cung Cảnh Hạo lại đẩy Vũ Tiểu Kiều ra, khi anh ta định ôm bà lão lên thì bị bà lão lớn tiếng quát bảo anh ta lui ra.
“Không có việc của con! Tránh ra một bên cho ta!”
Tông Cảnh Hạo chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ra một bên nhìn Vũ Tiểu Kiều vất vả cõng bà lão lên, trong lòng anh ta rất lo lắng.
Cái lưng gầy gò của Vũ Tiểu Kiều sẽ không bị bà lão đè gãy chứ?
Trái tim của Cung Cảnh Hạo căng thẳng theo.
“Trời ơi, cô đứng vững cho tôi một chút, đừng làm tôi bị ngã.” Bà lão nắm chặt lấy bờ vai mảnh mai của cô.
Trái tim của Cung Cảnh Hạo cũng theo đó mà treo ngược lên, anh ta nhanh chóng đứng ở một bên bảo vệ.
“Ừm, cháu nhất định sẽ không làm lão phu nhân bị ngã đâu.” Vũ Tiểu Kiều cắn chặt răng, hít sâu một hơi rồi đi về phía trước.
“Cô đừng vì báo thù bà lão là tôi mà cố ý đánh ngã tôi.” Bà nội Tịch bĩu môi.
“....”
Thật là khó hầu hạ!
“Sẽ không.” Vũ Tiểu Kiều vất vả nói.
Bà nội Tịch thấy Vũ Tiểu Kiều tốt tính như vậy, lại ngang ngược nói, “Nếu như hôm nay không phải Tiểu Hạo đi theo tôi thì có phải cô đâm vào tôi xong liền chạy mất không?”
“Sao lại có thể như vậy được? Đây là trách nhiệm của cháu thì cháu sẽ không chạy trốn đâu.”
“Người đâm tôi là anh trai cô, không phải cô. Mà cô bây giờ lại đang chịu trừng phạt thay anh cô.”
“Anh trai là người nhà của cháu, cháu nên bảo vệ anh ấy.”
Lời nói của Vũ Tiểu Kiều khiến trong lòng bà lão đột nhiên trở nên ấm áp kì lạ.
Cái loại sức lực cam lòng vì người thân mà gánh vác tất cả, chắc chỉ có tình thân mà thôi!
Bà nội Tịch lại bĩu môi, “Vốn dĩ là lỗi của hai người, đây là bệnh viện, sao hai người có thể ở trong bệnh viện trêu đùa đuổi bắt nhau, thật là không có quy tắc!”
“Lão phu nhân dạy dỗ đúng ạ.”
Bà lão rất hài lòng trước sự ngoan ngoãn của Vũ Tiểu Kiều, tiếp tục kêu “chao ôi” hai tiếng.
“Bình nước của tôi rơi ở trong vườn hoa rồi.”
Cung Cảnh Hạo nhanh chóng quay người đi đến vườn hoa lấy bình nước nhưng lại bị bà lão gọi lại.
“Tiểu Hạo, con không biết bình nước của bà ở đâu. Bà phải tự mình đi lấy!” Bà lão vỗ vỗ Vũ Tiểu Kiều ở bên dưới, “Cô cõng tôi đi lấy.”
“....”
Nhận thấy bà lão xem cô là xe ngựa có thể sai khiến.
Vũ Tiểu Kiều cắn chặt răng, chỉ có thể cõng bà lão quay lại vườn hoa lấy bình nước.
Danh Sách Chương: