Mục lục
Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Oh? Tôi đang nói linh tinh sao?” Vũ Tiểu Kiều mỉm cười, giọng nói ôn hòa, không hề tức giận. “Học sinh trong trường đều đòn như thế, tôi còn tưởng là thật cơ! Bọn họ còn nói rằng cô đã buồn khổ một thời gian, sau đó mới đính hôn với Tô Nhất Hàng

Tin đồn này còn là từ hai năm trước, khi Vũ Tiểu Kiều mới vào năm rất đại học, nghe mọi người nói Bạch Lạc Băng uống say trong quán bar rồi tỏ tình với Tào Xuyên nhưng lại bị Tào Xuyên từ chối, sau đó Tào Xuyên mới bắt đầu theo đuổi Vũ Tiểu Kiều.

Bởi một số lý do nên Vũ Tiểu Kiều đã chấp nhận sự theo đuổi của Tào Xuyên, nhưng sau đó cũng vô tình động đến tên ác ma Cung Cảnh Hào.

Mọi người đều nói rằng Cung Cảnh Hào thích Bạch Lạc Băng, không muốn nhìn thấy người đàn ông mà Bạch Lạc Băng thích bị Vũ Tiểu Kiều cướp đi nên mới không ưa Vũ Tiểu Kiều, bắt nạt Vũ Tiểu Kiều ở mọi nơi.

Vì lý do này Vũ Tiểu Kiều cũng rất ghét Bạch Lạc Băng Nhưng vì Bạch Lạc Băng là vợ sắp cưới của Tô Nhất Hàng nên cô mới nhẫn nhịn không nói gì.

Nhưng mà hôm nay, Bạch Lạc Băng đã khiêu khích trước thì cũng đừng trách cô không quan tâm đến thể diện của Tô Nhất Hàng. “Tôi làm sao có thể thích Tào Xuyên được chứ!” Bạch Lạc Băng cười khẩy.

Trong mắt cô ta, Tào Xuyên không bằng một cọng tóc của

Tô Nhất Hàng!

Những người khách hàng đang xem náo nhiệt nhìn thấy tình thể được lật ngược lại tiếp tục bàn tán một hồi… Hóa ra không phải là cô gái tên Vũ Tiểu Kiều đã quyến rũ Tô Nhất Hàng bạn trai của Bạch Lạc Băng, mà là Bạch Lạc Băng vẫn không quên Tào Xuyên bạn trai của Vũ Tiểu Kiều.

Trời ạ, mối quan hệ nam nữ này thật phức tạp

Tịch Thần Hạn ở trên tầng sắc mặt đã trở nên rất khó coi.

Người phụ nữ này lại có thể trước mặt nhiều người như vậy không ngần ngại gọi Tào Xuyên là bạn trai của cô!

Tịch Thần Hạn đang rất tức giận, sức mạnh đủ để hủy diệt cả thế giới chỉ còn lại một chút lý trí, và sắp sụp đổ ngay lập tức. “Thái độ của Vũ Tiểu Kiều này thật tồi tệ!” Giọng điệu của Đường Khải Hiên có chút khinh bỉ và mỉa mai.

Khi anh ấy nhìn thấy đôi mắt của Tịch Thần Hạn như cơn gió mùa thu cuốn lấy hết những chiếc lá rơi khiến anh ấy sợ hãi mà nuốt nước bọt.

Bây giờ anh ấy đã thực sự nhận ra, chỉ cần là chủ đề liên quan đến Vũ Tiểu Kiều thì đều có thể dễ dàng chọc giận vị thần này!

Để tránh cái chết, Đường Khải Hiên phải im lặng hoàn toàn Sắc mặt Bạch Lạc Băng đã cực kỳ tồi tệ, nhưng Vũ Tiểu Kiều vẫn mỉm cười như làn gió nhẹ, không chút tức giận, còn từ từ thưởng thức ly nước chanh.

Bạch Lạc Băng tức đến run rẩy cả người, nhưng cuối cùng vẫn mỉm cười. “Tiểu Kiều, hóa ra cô luôn cho rằng là tôi tỏ tình với Tào Xuyên à! Ha ha ha.

Bạch Lạc Băng kéo dài giọng nói, nụ cười đầy ẩn ý. Dáng vẻ này của Bạch Lạc Băng rõ ràng là đang nói sự thật mọi việc không giống như những điều Vũ Tiểu Kiều nghe được, mà là một phiên bản khác. “Tiểu Kiều, cô có thể về hỏi Tào Xuyên, rốt cuộc sự thật là như thế nào.

Bạch Lạc Băng không chuẩn bị nói tiếp nữa.

Điều này đã quá rõ ràng, không còn kịch tính nào nữa. Cô ta muốn xem Vũ Tiểu Kiều và Tào Xuyên cãi nhau không ngừng vì hiểu lầm.

Lời ám thị của Bạch Lạc Băng đã rõ ràng như thế, Vũ Tiểu Kiều còn không hiểu nữa thì thật là ngu ngốc.

Ý của cô ta rõ ràng là nói người tỏ tình lúc đó là Tào Xuyên, và người từ chối là Bạch Lạc Băng.

Vũ Tiểu Kiều đã chia tay với Tào Xuyên, mọi thứ về Tào Xuyên cô đã không còn quan tâm nữa rồi. Nhìn thấy sự thèm khát của mọi người đã được dâng lên, không ngờ tình thế lại đảo ngược một lần nữa.

Nhưng Vũ Tiểu Kiều không hề kích động như mọi người tưởng, ngược lại còn rất bình tĩnh, từ từ thưởng thức lý nước chanh, như thể không hề nghe thấy Bạch Lạc Băng đang nói cái gì, cũng không chuẩn bị đứng dậy nhường chỗ.

Bạch Lạc Băng tức giận đến mức không thể kiểm soát bản thân, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài, giọng nói run rẩy là giới hạn cuối cùng của sự kiên nhẫn. “Tiểu Kiều, xem ra ý của cô là không định nhường chỗ rồi!”

Vũ Tiểu Kiều cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn Băng Lạc Băng, bình tĩnh và chậm rãi: “Tôi thực sự vẫn chưa ăn xong, lãng phí lương thực là tội ác lớn nhất ”

Bạch Lạc Băng nằm chặt nắm tay lại.

Một số khách hàng không thể nhịn được nữa, phát ra một tiếng cười nhỏ.

Mặc dù cuộc cãi vã của mấy cô gái đã làm xáo trộn tâm trạng của mọi người khi dùng bữa, nhưng màn kịch này lên xuống trầm bổng, tình tiết quay đi quay lại, thật là đặc sắc.

An Tử Dụ cũng không nhịn nổi mà khẽ cười.

Đến ngay cả Đường Khải Hiên trên tầng cũng không nhịn nổi mà cong môi. “Thật thú vị.”

Đường Khải Hiện vừa mở miệng, nhìn thấy Tịch Thần Hạn ở đối diện, vội vàng nuốt trọn giọng nói vào bụng.

Anh không dám phát biểu bất kỳ lời nào nữa, nếu không anh sẽ bị ảnh mặt của Tịch Thần Hạn sát hại ngay tại chỗ. Đường Khải Hiện chỉ đành nói trong lòng những gì anh chưa nói hết.

Thật thú vị, thực sự muốn xem cảnh này sẽ kết thúc như thế nào!

Bạch Lạc Bằng, cô chủ của tập đoàn của Bạch Thị chắc sẽ không đứng bên cạnh đợi Vũ Tiểu Kiều ăn xong chứ

Nhìn sang Vũ Tiểu Kiều, vẫn là một dáng vẻ ung dung, rõ ràng là muốn dùng bữa với một tốc độ chậm nhất, chỉ sợ một hai tiếng cũng không thể ăn hết phần bít tết trước mặt. \

Đường Khải Hiên nhìn Vũ Tiểu Kiều, mặc dù vẻ ngoài của cô nhỏ bé yếu đuối nhưng lại có một khí chất điềm tĩnh và mạnh mẽ khiến xung quanh cô tràn ngập sự quyến rũ, dễ dàng trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.

Chẳng trách mà Tịch Thần Hạn đối xử khác biệt với cô Đường Khải Hiên bình phẩm Vũ Tiểu Kiều một hồi.

Cô gái này thực sự rất đặc biệt

Nếu cảnh này đổi thành một cô gái khác, sợ rằng đã sớm rút lui, ngoan ngoãn nhường chỗ cho Bạch Lạc Băng! Nhưng Vũ Tiểu Kiều lại là như là một con gà nhỏ dám chống lại con công, mọi người đều nghĩ rằng cô sẽ thua thảm hại, nhưng cuối cùng lại khiến cho con công cao ngạo kia phải biến sắc.

Điều quan trọng nhất là cô có thể dễ dàng khéo léo giải quyết sự công kích của đối phương, không để mình thành người bị chỉ trích.

Còn làm cô trông rất có khí chất, mặc dù không xuất thân từ gia đình giàu có nhưng lại tốt hơn những người từ nhỏ sống trong nhung lụa.

Vũ Tiểu Kiều có thể có được phần dũng khí này thật đáng để khiến người khác phải khâm phục.

Khâm phục thuộc khâm phục, Đường Khải Hiện vẫn không xem trọng Vũ Tiểu Kiều, càng là người xảo quyệt thì càng mưu mô. Người phụ nữ như vậy không thích hợp ở bên cạnh Tịch Thân Hạn.

Bạch Lạc Băng và Vũ Phi Phi đã đứng rất lâu, bọn họ còn đeo giày cao gót và mắt cá chân đã rất đau.

Nhưng Vũ Tiểu Kiều vẫn đang thưởng thức miếng bít tết từng chút một, còn nói chuyện với An Tử Dụ ở đổi điện, “Mùi vị này khá ngon. “Tất nhiên rồi, đầu bếp ở đây là đầu bếp phương Tây đạt sáu sao” An Tử Dụ mỉm cười, và cũng chậm rãi dùng bữa như Vũ Tiểu Kiều.

Lồng ngực của Bạch Lạc Băng thật khó chịu, có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Nếu như không phải sẽ ảnh hưởng quá nhiều đến những khách hàng đang dùng bữa ở trong nhà hàng, cô ta thật sự muốn hất bàn lên.

Không ngờ lại có thể đối đầu với Bạch Lạc Băng cô!

Ai đã cho đứa con riêng này can đảm

Nhưng nếu thua như thế này, thì thật sự quá mất mặt rồi! Sau này những người đó chắc chắn sẽ nói rằng cô chủ của tập đoàn của Bạch Thị lại không thể đầu nổi một đứa con riêng không danh không phận

Bạch Lạc Bằng cô, nói thế nào cũng không thể chịu thua được.

Nghĩ đến dáng vẻ đắc ý của Vũ Tiểu Kiều đứng bên cạnh

Tịch Thần Hạn trước đây ở nhà Uy Long, Bạch Lạc Băng càng thêm ghen tị và cay đắng. Nếu không phải vì sợ chuyện mất mặt vào lúc đó bị phơi trần và còn lo lắng liên quan đến Tịch Thần Hạn, bị nhà họ Tịch đối phó, cô thật sự muốn phơi bày chuyện Vũ Tiểu Kiều bám lấy

Tịch Thân Hạn trước mọi người. “Vũ Tiểu Kiều, rốt cuộc cô có nhường chỗ hay không!” Vũ Phi Phi hét lên như muốn xé nát Vũ Tiểu Kiều.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK