Ninh Tông Vũ không dám nói gì, ông ta nhìn Lâm Ẩn với vẻ mặt cung kính.
Lâm Ẩn cười lạnh rồi nói: “Đầu óc em trai anh có bệnh thì giữ ở nhà mà chữa. Đừng thả ra cắn người lung tung”.
Đúng là nực cười, lời lẽ như thế mà Park Soo Jun cũng có thể nói ra khỏi miệng, đầu óc có vấn đề thì có thể làm xằng làm bậy hay sao?
Lần này Park Ji Jang gặp phải mình rồi muốn gây rối, anh chỉ trị hắn mà thôi.
Chứ bằng không với thế lực của tập đoàn Thất Tinh hùng mạnh, nếu như những người phụ nữ bình thường khác gặp phải hắn, chẳng phải sẽ bị Park Ji Jang tùy tiện làm nhục hay sao?
Trên thực tế, Park Ji Jang vốn có danh tiếng xấu ở nước Cao Lệ, không có việc ác gì không làm, hắn mê gái đẹp, nhìn thấy phụ nữ có nhan sắc sẽ sai người ra tay bắt cô ấy về cho hắn cưỡng hiếp.
Tập đoàn Thất Tinh khống chế đại đa số người có địa vị cao trong cơ cấu tư pháp ở nước Cao Lệ, chuyện gì cũng có thể giúp hắn giấu giếm. Chính bởi vì thế hắn mới coi trời bằng vung, muốn gì làm nấy như thế này.
“Hả?”, Park Soo Jun lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn trân trân: “Cậu là ai? Có tư cách gì để nói chuyện với tôi?”.
“Anh Park, người này là quản lý cấp cao trong nhà họ Ninh chúng tôi, lãnh đạo của tôi”, Ninh Tông Vũ nghiêm mặt giới thiệu với hắn ta.
“Ồ? Hóa ra cậu cũng là người nhà họ Ninh”, Park Soo Jun thờ ơ cất tiếng, hắn ta nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt lạnh lùng.
Trong mắt hắn ta, một người mới hơn hai mươi tuổi như Lâm Ẩn mà lại có thể khiến cho Ninh Tông Vũ cung kính như thế, chắc chắn anh là con trai của một người có thực quyền nào đó nhỉ?
Thảo nào dám ra tay đánh nhau, hóa ra cũng có gia thế. Có điều, chỉ là một cậu ấm trong nhà họ Ninh cỏn con ở thủ đô mà thôi, cậu ta có tư cách gì để khiêu khích thái tử Thất Tinh như hắn ta? Có thực lực thế này à?
Sau khi suy đoán được lai lịch của Lâm Ẩn, đương nhiên gương mặt của Park Soo Jun cũng trở nên kiêu ngạo.
“Tôi không biết cậu tên gì, nhưng chuyện này không quan trọng. Bởi vì cậu không có tư cách nói chuyện ngang hàng với tôi, cậu gọi bố cậu đến đây thì có lẽ tôi còn có hứng thú nói thêm vài câu với cậu”, Park Soo Jun nói, ánh mắt của hắn ta trở nên hung ác: “Chẳng phải Park Ji Jang, em trai của tôi, chỉ muốn sờ người phụ nữ của cậu một chút thôi sao, có gì to tát đâu chứ? Không ngờ cậu lại dám không khuất phục? Còn đánh em trai tôi ra nông nỗi như thế này nữa?”.
“Xem ra tôi phải thay nhà họ Ninh ở thủ đô dạy dỗ con cháu đời sau rồi”, Park Soo Jun nói năng từ tốn, hắn ta búng ngón tay.
Một người đàn ông trung niên mặc quần áo luyện võ đi đến từ sau lưng Park Soo Jun. Ông ta tầm sáu mươi tuổi, để đầu đinh, trông có vẻ bừng bừng sức sống, gương mặt rất nghiêm túc và cứng nhắc, còn thắt đai đen quanh eo.
“Nể mặt nhà họ Ninh nên chỉ đánh gãy một tay cậu thôi vậy, bởi vì cậu làm em trai tôi bị bỏng tay. Đương nhiên đêm nay người phụ nữ của cậu phải ngủ cùng em trai tôi, xem như là xin lỗi!”, Park Soo Jun nói như thể đây là lẽ dĩ nhiên.
Đúng vậy, Park Soo Jun xem thường Lâm Ẩn.
Ít nhất chỉ có ba người đứng đầu Ninh thị trong thủ đô mới có đủ tư cách đứng ngang hàng mà bàn điều kiện với hắn ta, còn những người khác chỉ là đồ rác rưởi mà thôi.
Park Soo Jun là thái tử của tập đoàn tài phiệt Thất Tinh, người thừa kế hàng thứ nhất, ở nước Cao Lệ, hắn ta có đãi ngộ như là thái tử, luôn vênh vênh váo váo, có quyền cao nhất, đến hệ thống tư pháp cũng để mặc cho hắn ta tùy ý chà đạp đùa bỡn, cả nước Cao Lệ đều là công viên giải trí cho gia đình tại phiệt bọn họ.
Lần này đến Long Quốc bàn chuyện làm ăn, không ngờ lại gặp phải một kẻ không biết sống chết như thế, đến em trai của hắn ta mà cũng dám đánh, còn đánh nó thê thảm rớt răng miệng mồm đầy máu nữa kia chứ, tay bị phỏng nước sôi như móng heo vậy.
Làm vậy có khác nào hạ nhục tâp đoàn Thất Tinh đâu!
“Cái gì…”, nghe kiểu ăn nói ngang ngược của Park Soo Jun, sắc mặt Ninh Tông Vũ lập tức trở nên trắng bệch, cảm thấy tối đêm nay sắp có việc lớn xảy ra rồi.
Vị thái tử Thất Tinh này ngang ngược quá rồi nhỉ? Cho dù hắn ta thật sự có thực lực hùng mạnh, nhưng mà lại dám kêu cô Lâm ở lại hầu em trai hắn ta ngủ một đêm trước mặt sếp Lâm à? Không phải bị điên đấy chứ?
Sắc mặt của Trương Kỳ Mạt sa sầm xuống, ánh mắt của cô toát ra vẻ phẫn nộ.
Lời nói của Park Soo Jun rõ là đang khinh người!
Trương Kỳ Mạt nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt lo lắng, trong lòng cô vẫn hơi lo lo.
Cô không có nhận thức chính xác nhất về những gia đình giàu có trong thủ đô, nhưng vẫn biết đến tập đoàn Thất Tinh ở Cao Lệ, đó là một tập đoàn sản xuất và kinh doanh điện thoại xếp trong mười thứ hạng đầu trên toàn thế giới, hơn nữa việc kinh doanh của Thất Tinh phân bố rộng rãi khắp các các ngành công nghiệp nặng và công nghiệp cao, gốc gác của bọn họ khó bề tin tưởng nổi, danh tiếng lẫy lừng.
Cứ nói đến điện thoại Thất Tinh thôi, đó đã là sản phẩm có mặt ở khắp mọi nơi trong Long Quốc, gần như không ai là không biết cả.
Nhưng không ngờ người đàn ông Cao Lệ trước mặt cô lại là thái tử của tập đoàn tài phiệt Thất Tinh, Trương Kỳ Mạt cảm thấy thật thần kỳ, cô khó lòng tưởng tượng nổi, Lâm Ẩn đã mạnh mẽ đến mức có thể tùy tiện khiêu khích người có đẳng cấp như hắn ta.
“Ông Ngô, phiền ông ra tay dạy dỗ thằng nhóc vắt mũi chưa sạch này”, sau khi nói dứt lời, Park Soo Jun quay sang nhìn Lâm Ẩn với vẻ mặt đùa bỡn: “Trông cậu có vẻ biết đôi chút võ công của Long Quốc? Có thể đánh bại vệ sĩ của tôi không? Ha ha ha”.
“Dường như cậu vẫn chưa phục, muốn thử tài năng của đại sư Ngô không? Nói thật lòng, không phải tôi xem thường Long Quốc của các cậu, võ thuật của Long Quốc các cậu vốn là trò rác rưởi khoa tay múa chân mà thôi, không có thể ứng dụng vào thực tế nổi, và đã bị lịch sử đào thải từ lâu rồi. Còn Taekwondo của nước Cao Lệ chúng tôi mới là võ thuật kế thừa từ võ cổ truyền của Long Quốc”, Park Soo Jun tỏ ra kiêu ngạo, từ tận trong đáy lòng, hắn ta không hề xem trọng Long Quốc.
“Để tôi nói cho cậu biết, đại sư Ngô là bậc thầy Taekwondo đai đen cửu đẳng! Có lẽ cậu còn không chịu nổi một cú đá của ông ta nữa kia kìa. Tôi nể mặt nhà họ Ninh nên không định giết cậu đâu, bản thân cậu quỳ xuống xin tha thì tốt hơn đấy”, Park Soo Jun nói với vẻ mặt đùa bỡn.
Lâm Ẩn nhếch môi nở nụ cười tàn nhẫn.
“Hay cho thái tử Thất Tinh, ngông cuồng quá rồi đấy”.
“Ha, cậu vẫn còn chưa phục hay sao? Đại sư Ngô, ông cho cái thằng Long Quốc ngu ngốc này biết cái gì là Taekwondo của Cao Lệ đi! Nhẹ tay một chút, đừng đánh chết nó”, Park Soo Jun thờ ơ cất tiếng.
Sao một người trẻ trung như Lâm Ẩn có thể là đối thủ của tông sư Ngô cho được.
Ngô Thanh Nhàn, vị tông sư đang ở bên cạnh hắn ta là cao thủ Taekwondo được mọi người kính trọng ở Cao Lệ, ông ta đã thành danh từ lâu, là bậc tông sư mà người người nhà nhà đều biết, luyện Taekwondo bốn năm mươi năm nay, trên thực tế thực lực của ông ta đã đạt đến cảnh giới vô địch, chỉ vì bị hạn chế về mặt tuổi tác nên đến năm sáu mươi tuổi mới lấy được đai đen cửu đẳng mà thôi.
Ngô Thanh Nhàn đi về phía Lâm Ẩn với gương mặt nghiêm túc, ông ta nhấc tay động chân, làm tư thế rồi lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn.
Bốp!
Lâm Ẩn vút lên, biến mất ngay trong chớp mắt, giống hệt như mưa to gió lớn cuốn qua, chỉ để lại chiếc bóng mà thôi.
Đột nhiên Ngô Thanh Nhàn biến sắc, nhưng chỉ trong vòng một giây, có tiếng bốp vang lên, một cú đấm xé tan không khí, đấm mạnh vào lồng ngực của ông ta.
Cú đấm này có khí thế làm long trời lở đất, khiến cho Ngô Thanh Nhàn lùi về sau vài bước, mặt đất bên dưới gót chân dường như nổ tung trong tích tắc, gương mặt ông ta trắng bệch, nhìn Lâm Ẩn trân trân với ánh mắt ngỡ ngàng.
“Ối! Á!”.
Ngô Thanh Nhàn ngẩng đầu phun ra máu, cơ thể run lẩy bẩy, dường như xương sống của ông ta đã gãy cả ra, rồi chợt quỳ sụp xuống trước mặt Lâm Ẩn, cúi đầu run lẩy bẩy.
Lâm Ẩn chắp tay sau lưng, anh lắc đầu, đúng là thế giới đã suy tàn rồi, một đồ rác rưởi không biết ra làm sao cũng dám tự xưng tông sư à?
Taekwondo của Cao Lệ? Có luyện mười ngàn năm thì cũng không thể chống lại nổi võ cổ truyền của Long Quốc.
“Sao cơ? Cậu, cậu là loại quái vật gì thế?”, gương mặt của Park Soo Jun toát ra vẻ kinh ngạc, cũng bị chấn động trước cảnh tượng này, hắn ta hoàn toàn không ngờ rằng một cú đấm của Lâm Ẩn lại có thể quật ngã tông sư đai đen cửu đẳng như Ngô Thanh Nhàn, khiến cho ông ta quỳ rạp trên mặt đất phun ra máu, hoàn toàn không có sức phản kháng!
Danh Sách Chương: