"Chồng à, anh làm gì thế? Sao lại đánh em? Anh uống nhầm thuốc gì à?" Ngô Sở Vũ nũng nịu nói, phô ra vẻ lẳng lơ, làm bộ rất chi là oan ức.
"Cô còn dám bô bô nữa à!" Tần Vũ phừng lửa giận, trên trán nổi lên gân xanh, anh ta xông lên bắt đầu hành hung, tát tai liên tục vào mặt Ngô Sở Vũ, làm cô ta khóc lóc sướt mướt, nước mắt chảy ròng ròng.
"Con ả thối tha miệng mồm chanh chua này, đừng gọi tôi là chồng nữa! Thứ không biết xấu hổ, tôi đăng ký kết hôn với cô chưa?" Tần Vũ hung tợn nói: "Đừng có phô vẻ lẳng lơ trước mặt tôi nữa, thứ đáng ghét! Kiểu đàn bà hư hỏng như cô ai mà thích cho được?"
"Anh! Tần Vũ, anh!" Ngô Sở Vũ che ngực, bị mắng đến mức đỏ bừng mặt, sắp hộc máu đến nơi.
Ngô Sở Vũ hoàn toàn không hiểu nổi, chuyện gì xảy ra vậy, sao Tần Vũ vừa nghe điện thoại xong đã quay sang đánh mình, bỗng trở mặt ngay?
Không phải trước đó còn nồng thắm lắm sao? Hôm nay còn bảo đến xem nhà cưới nữa?
"Anh gì mà anh? Bây giờ cô cút ngay cho tôi, sau này gặp lần nào ông đây đánh cô lần đó!" Tần Vũ hung tợn nói: "Tôi cảnh cáo cô, đừng có rêu rao tiếng nhà họ Tần ở bên ngoài, nghe chưa? Nếu còn dám lấy tên tôi ra huênh hoang, ông sẽ diệt cả nhà họ Ngô cô đấy!"
"Còn muốn đi xem nhà cưới với tôi à? Đàn bà hư hỏng như cô xứng với căn biệt thự trăm triệu không?" Tần Vũ hình như vẫn chưa hết giận, xông lên đá lăn Ngô Sở Vũ.
Ngô Sở Vũ lăn quay, Tần Vũ vẫn giận không thôi, anh ta liếc sang Lâm Ẩn, thấy mà khiếp đảm, tóc gáy dựng đứng cả lên.
Mẹ nó, suýt chút nữa đã bị con đàn bà thối tha Ngô Sở Vũ kia hại chết cả nhà mình rồi! Cô ta dám mắng lên đầu lên cổ anh Lâm cơ!
Hai tiếng trước Tần Vũ mới được nghe Tần Phú Quý kể, phải nương nhờ vào Tưởng Kỳ cùng một nhân vật tai to mặt lớn khác, còn kể sơ qua năng lực khủng bố cùng thủ đoạn ghê gớm của người đứng sau lưng Tưởng Kỳ kia lại một lượt, bảo rằng sau này nhà họ Tần bọn họ muốn tung hoành ở thành phố Thanh Vân thì phải ôm lấy cái chân vàng siêu lớn này.
Nhưng mà bố lại không chịu tự nói với mình nhân vật tai to mặt lớn kia là ai.
Nhưng vừa nãy bố gọi điện thoại đến, đầu tiên là tức giận chửi rủa một tràn, nói rằng nhân vật đứng sau lưng Tưởng Kỳ kia là Lâm Ẩn của nhà họ Trương! Còn bảo vừa rồi gọi điện cho Lâm Ẩn nên hắn ta đã nghe thấy hết rồi!
Tần Phú Quý căn dặn anh ta, dọa Tần Vũ suýt nữa vỡ cả mật.
Tần Vũ cũng không phải là hạng công tử bột tầm thường, anh ta đi theo bố mình là Tần Phú Quý làm ăn, rất nghe lời, cũng rất nhanh nhẹn. Vừa nghe sự tình là thế, xác định được Lâm Ẩn là nhân vật khủng cỡ nào, còn là bắp đùi vàng bố mình đang ôm nữa chứ!
Sau khi Tần Vũ chấn động trong lòng xong đã lập tức nghĩ cách giải quyết, làm sao để làm anh Lâm hài lòng, nếu không qua hôm này, nhà họ Tần chắc chắn sẽ bị diệt mất!
"Tần Vũ, chẳng lẽ anh nghe lời đồn bậy bạ gì ở bên ngoài rồi sao? Đừng nghi ngờ em, em không phải thứ lẳng lơ, em thật sự chỉ thích mình anh thôi." Ngô Sở Vũ giả bộ điềm đạm đáng yêu: "Cho dù anh đánh em, em cũng sẽ không rời khỏi anh."
"Anh đừng giận nữa, sau này em sẽ giải thích kỹ hơn với anh, chúng ta đi xem nhà cưới đi." Ngô Sở Vũ ra vẻ oan ức không thôi, nhưng trong lòng vẫn nghĩ, sao Tần Vũ lại biết cô ta thò chân trong chân ngoài ở sau lưng chứ, rõ ràng cô ta đã rất cẩn thận mà.
Nhưng dù sao đi nữa cô ta có chết cũng phải bám lấy con rùa vàng Tần Vũ này, Tần Vũ là cậu ấm chỉ đứng sau mỗi Tôn Hằng, Vương Tử Văn và Chu Bân thôi đấy! Phải ôm cho thật chặt, dù sau này có ly hôn thì ít nhất cũng lấy được căn biệt thự trăm triệu, còn có thể chia gia sản nữa!
"Mẹ nó cô nằm mơ à! Đồ đê tiện không biết xấu hổ, còn muốn mơ tưởng đi coi nhà cưới? Cô xứng không?" Tần Vũ càng nghe càng nổi đóa.
Tần Vũ vốn không có cảm tình gì với Ngô Sở Vũ, tùy tiện vui đùa một chút mà thôi, Ngô Sở Vũ chân trong chân ngoài ở sau lưng anh ta cũng biết rất rõ, nhưng chỉ muốn chơi đùa với cô ta thôi, hạng lẳng lơ này mà còn muốn nhà cưới? Mẹ kiếp, đắc tội anh Lâm, hôm nay không giết chết cô ta đã may lắm rồi!
Tần Vũ hung tợn nói: "Cô đang khinh tôi không biết vụ cô lén ăn vụng ở ngoài sao? Còn giả vờ đáng thương với tôi nữa? Bây giờ quỳ xuống xin lỗi giám đốc Trương cùng trợ lý Lâm ngay cho tôi, tự tát miệng mình nữa, nghe không?"
"Hả? Tần Vũ, anh nói gì vậy? Em xin lỗi bọn nó?" Ngô Sở Vũ không dám tin mà nói, rốt cuộc cú điện thoại vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Sao cứ như trời đất đảo lộn rồi vậy!
"Cô nghe không hiểu à? Quỳ xuống xin lỗi giám đốc Trương và trợ lý Lâm ngay!"
Tần Vũ hung tợn, xông lên đánh cô ta bôm bốp, tay đấm chân đá, cũng chẳng màng cô ta là phụ nữ, đánh đến mức mặt mày Ngô Sở Vũ sưng vù, nước mắt nước mũi tèm nhem.
Đánh xong hình như còn chưa hả giận, Tần Vũ đi đến chiếc Porsche màu xanh lam kia lấy một ống giấy báo màu đen ra, chĩa vào đầu Ngô Sở Vũ.
"Quỳ xuống! Ông chỉ nói một lần thôi!" Vẻ mặt Tần Vũ lạnh lùng.
"Hả? Tần Vũ? Anh muốn làm gì?" Mặt Ngô Sở Vũ trắng bệch, cảm nhận được kim loại lạnh lẽo được bọc đằng sau lớp giấy báo màu đen kia, cả người run rẩy, sợ đến mức tè ra quần.
"Quỳ xuống xin lỗi, tự tát miệng mình ngay cho ông." Tần Vũ hung hăng nói, ống giấy báo màu đen trong tay đâm vào sau lưng Ngô Sở Vũ: "Tôi đếm đến ba!"
"Ba!"
"Đừng đừng đừng!"
Bộp!
Ngô Sở Vũ quỳ xuống trước mặt Trương Kỳ Mạt, Trương Kỳ Mạt giật này mình, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Cô không biết nói chuyện sao? Tự tát miệng mình đi, nghe chưa?" Tần Vũ trầm giọng lại nói.
Ngô Sở Vũ sợ đến hãi hùng khiếp vía, đầu nổ ong ong, hoàn toàn không hiểu sao Tần Vũ lại biến thành con chó điên như vậy.
"Tổng giám đốc Trương, trợ lý Lâm, xin lỗi, tôi nói năng bậy bạ! Tôi tự tát mình!" Ngô Sở Vũ tát bôm bốp vào miệng mình, mặt mày đỏ ửng lên.
Ngô Sở Vũ nào dám đối nghịch với Tần Vũ, thế lực của anh ta vốn lớn, còn là cậu ấm trong giới, nhà họ Ngô không chọc vào nổi, chứ nói gì đến thứ nữ của nhà họ Ngô là cô, nếu không cô đã không mặt dày bám lấy Tần Vũ.
Lâm Ẩn cười lạnh, nhìn về phía Tần Vũ.
Tần Vũ vội cúi gập người lại, hung hăng tát mình mấy cái thật mạnh, rồi lại nhìn Lâm Ẩn cười xòa.
Lâm Ẩn khẽ vuốt cằm, Tần Vũ này đúng là con ruột của Tần Phú Quý, phong cách làm việc y đúc bố mình.
"Đi thôi, Kỳ Mạt, chúng ta đi vào." Lâm Ẩn hờ hững nói, nắm lấy tay Trương Kỳ Mạt đi vào khu biệt thự Tuyết Long.
Bốp bốp!
Tần Vũ vung tay lên tát Ngô Sở Vũ liên tục hai cái, lại lôi Ngô Sở Vũ lên trên xe, hình như còn định kéo cô ta về hành hung thêm một trận.
Trương Kỳ Mạt tò mò quay đầu lại nhìn, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
"Đã, đã xảy ra chuyện gì thế Lâm Ẩn?" Trương Kỳ Mạt hỏi.
Cô bị cảnh Tần Vũ nổi điên làm đứng hình, một lúc lâu cũng không nói thành lời được, cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, sao anh ra lại ép Ngô Sở Vũ quỳ xuống xin lỗi mình chứ?
"Không biết nữa. Nghe Tần Vũ nói thế thì hẳn Ngô Sở Vũ lén lút vụng trộm bị người ta phát hiện, anh ta thuận thế nổi trận lôi đình." Lâm Ẩn nói hờ hững.
"Thế tàn nhẫn quá?" Trương Kỳ Mạt nghi hoặc bảo: "Thứ Tần Vũ cầm trong tay là gì vậy? Em thấy Ngô Sở Vũ sợ đến vãi ra quần..."
"Còn nữa, sao Tần Vũ lại cúi người với anh, còn tự tát mình nữa?"
"Anh đâu có biết." Lâm Ẩn cười nói: "Quan tâm bọn họ làm gì, bọn họ quỳ xuống xin lỗi là xong rồi, không còn gì nữa."
Lâm Ẩn hỏi: "Em hả giận chưa?"
"Ha ha!" Trương Kỳ Mạt cũng bật cười: "Anh không nói em còn không nhớ, nhìn bộ dạng Ngô Sở Vũ kia kìa, em cười chết mất."
"Vậy là được rồi." Lâm Ẩn hờ hững nói, đưa tay chỉ về căn biệt thự có khí thế phi phàm cách đó không xa.
"Kỳ Mạt, căn biệt thự kia sau này là của em."
Danh Sách Chương: