Sau khi bí mật trò chuyện cùng với cụ Tiền xong, anh không ở lại núi Lục Long nữa mà xuống núi cùng Bùi Thanh Y, Liễu Thanh Ti tự mình đưa bọn họ đến khách sạn.
Lâm Ẩn nằm trên giường xem thông tin tình báo Liễu Thanh Ti tổng hợp được, thỉnh thoảng lại cau mày. Lần trước, cao thủ chết ở Bắc Cực Băng Nguyên quá nhiều, rất nhiều thế lực bị tắm máu trong một đêm, đến bây giờ vẫn còn đang phân tranh không ngừng, toàn bộ thế giới ngầm phương Tây trở nên lộn xộn.
Nhưng từ tình báo Liễu Thanh Ti đưa tới có thể thấy, trong thời gian này Caesar đã nhân cơ hội phát triển thế lực, những thế lực không nhỏ đều bị Caesar thu phục. Hiện tại, thế lực của Caesar không hề nghi ngờ chính là thế lực mạnh nhất trong thế giới ngầm phương Tây.
Mà lão Tước gia của gia tộc Cromir cũng thuận lợi chạy thoát khỏi Bắc Cực Băng Nguyên, thâu tóm không ít thế lực. Trong khoảng thời gian này, thực lực của gia tộc Cromir cũng tăng lên rất nhiều. Bây giờ gia tộc Cromir biết chuyện anh còn sống, đã dừng mở rộng thế lực, như đang đề phòng gì đó.
“Ha!”.
Lâm Ẩn cười lạnh, đặt báo cáo trên tay lên bàn.
Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
“Vào đi!”.
Lâm Ẩn thuận miệng nói, anh không cần ra cửa cũng đã dùng thần giác quét ra hai người bên ngoài. Một người đàn ông trung niên có khí chất không tầm thường, theo sau lại là một cô gái vẻ mặt căng thẳng, mặc váy dài màu vàng nhạt.
“Cậu Lâm”.
Lư Lập Quần đẩy cửa đi vào, lúc này mặt ông ta đầy ý cười, hoàn toàn không nhìn ra ban ngày ông ta vừa trải qua nỗi đau mất con, nhưng Tô Thanh Từ đi phía sau ông ta chân lại hơi run lên.
Cô ta cũng có mặt trong bữa tiệc tối, nên thấy cảnh Lâm Ẩn tiện tay giết chết cậu cả nhà họ Lư, không ngờ sau chuyện này lại thông báo cô ta phải ở bên Lâm Ẩn một đêm.
Tuy rằng trong lòng sợ hãi, nhưng cô ta không dám phản kháng Lư Lập Quần. Những năm nay, bởi vì có Lư Lập Quân che chở nên cô ta mới không bị quấn vào mấy trò quy tắc ngầm trong giới giải trí.
Nhưng không ngờ ngày này vẫn tới.
“Tìm tôi có chuyện gì sao?”, Lâm Ẩn không để ý hỏi.
Anh không muốn quan tâm Lư Lập Quần trong lòng đang nghĩ gì, ông ta chỉ là một con kiến hôi anh có thể tiện tay bóp chết mà thôi, anh cũng lười suy đoán ý đồ của ông ta.
“Là thế này”.
Lư Lập Quần cười lấy lòng, nói: “Cậu Lâm, thằng con bất hiếu của tôi xúc phạm đến cậu, nay tôi tới bồi tội”.
Ông ta hoàn toàn không nhắc tới chuyện Lư Khải bị Lâm Ẩn tiện tay giết chết, mà chỉ nói tới nhận lỗi. Sau khi Lâm Ẩn đi, ông ta vận dụng quan hệ của mình, hỏi người trong giới lánh đời kia thân phận của Lâm Ẩn.
Người kia vừa nghe Lư Lập Quần nói đắc tội với Lâm Ẩn, đã vội vàng cắt đứt liên lạc với ông ta, chỉ có lòng tốt nhắc nhở một câu, cho dù táng gia bại sản cũng phải được Lâm Ẩn tha thứ, nếu không không ai có thể cứu được nhà họ Lư.
Cho nên Lư Lập Quần vốn định để quản gia đưa Tô Thanh Từ tới đấy, nhưng ông ta lại chọn tự mình đưa tới, muốn Lâm Ẩn cảm nhận được thành ý.
“Ồ!”.
Lâm Ẩn ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, thuận miệng đáp.
Lư Lập Quần căng thẳng trong lòng, vội vàng nói: “Là thế này, Tô Thanh Từ ngưỡng mộ cậu Lâm là thiếu niên anh hùng, muốn làm quen với cậu Lâm một chút, nên bây giờ tôi mới mặt dày đưa Tô Thanh Từ tới đây. Hai người trẻ tuổi trò chuyện, tôi không quấy rầy hai người nữa!”.
Nói xong, Lư Lập Quân vội vàng đi ra khỏi phòng, còn thuận tay đóng cửa phòng lại, khi đi còn không quên nhìn thoáng qua Tô Thanh Từ. Tô Thanh Từ được ông ta bảo vệ nên vẫn còn rất non nớt, ông ta vốn định bồi dưỡng cô ta để nịnh bợ những nhân vật lớn, bây giờ đúng là gặp dịp tốt, dùng một Tô Thanh Từ đổi lấy bình an cho nhà họ Lư, vẫn đáng giá.
Cạch!
Nghe tiếng đóng cửa, Tô Thanh Từ thầm giật mình, cúi đầu không dám nói lời nào. Người trước mặt này giết người không chớp mắt, nếu không phải phản kháng Lư Lập Quần sẽ liên lụy đến người nhà, cô ta cũng sẽ không theo ông ta tới đây.
“Có chuyện gì sao?”.
Lâm Ẩn ngẩng đầu, nhìn Tô Thanh Từ đang rất căng thẳng.
Lâm Ẩn cũng nhận ra Tô Thanh Từ, mấy năm nay cô ta rất nổi tiếng trong giới giải trí, được gọi là ảnh hậu nhỏ, ngay cả người không hay xem ti vi như anh cũng thấy cô ta suốt.
Tuy rằng tướng mạo của Tô Thanh Từ không bằng Liễu Thanh Ti và Trương Kỳ Mạt, nhưng cũng là người xinh đẹp hiếm có, hơn nữa trên người cô ta có loại khí chất em gái nhà bên mà đám Liễu Thanh Ti không có.
“Không... Không có gì!”.
Nghe thấy giọng nói của Lâm Ẩn, Tô Thanh Từ giống như con thỏ bị hoảng sợ, lùi về phía sau hai bước.
Lâm Ẩn cười cười, nói: “Biết tại sao tôi lại giữ cô ở lại đây không?”.
“Không biết!”.
Tô Thanh Từ tựa như chấp nhận số phận, nhìn Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn đột nhiên đứng dậy, đưa tay về phía ngực Tô Thanh Từ.
Tô Thanh Từ không dám phản kháng, đôi mắt ngân ngấn lệ chớp chớp. Lúc tới đây cô ta vốn đã chuẩn bị tốt tâm lý, nếu đắc tội Lâm Ẩn, vậy Lư Lập Quần chắc chắn sẽ không bỏ qua cho người nhà của cô ta.
Nhưng hình ảnh trong tưởng tượng lại không hề xảy ra.
Lâm Ẩn chỉ tiện tay giật sợi dây chuyền đá quý màu xanh biếc trên cổ Tô Thanh Từ xuống, cầm trong tay cẩn thận xem xét.
Tô Thanh Từ thấy thế, lấy hết cam đảm nói: “Anh Lâm, sợi dây chuyền này là di vật bố để lại cho tôi, không thể đưa anh được”.
Cô ta cũng nhìn ra, Lâm Ẩn hình như không có hứng thú với cô ta, mà chỉ cảm thấy hứng thú với sợi dây chuyền cô ta đeo mười mấy năm.
“Bố cô lấy sợi dây chuyền này từ đâu?”.
Lâm Ẩn thấp giọng hỏi, nếu không phải đã từng ở thung lũng trong Bắc Cực Băng Nguyên một năm, anh đúng là không cảm nhận được trên sợi dây chuyền ẩn giấu khí tức của suối Sinh Mệnh.
Tô Thanh Từ chỉ là một người chưa từng luyện võ, không ngờ lại có suối Sinh Mệnh mà cao thủ bảng Thiên cũng động lòng này.
“Tôi không biết”.
Tô Thanh Từ lắc đầu nói.
Ánh mắt Lâm Ẩn hiện lên tia nghi hoặc, tiếp tục hỏi: “Bố cô có để lại thứ gì khác cho cô không?”.
“Hình như còn có một chiếc lệnh bài, anh biết bố tôi sao?”.
Khuôn mặt Tô Thanh Từ lộ ra vẻ mong đợi, lúc cô ta hơn mười tuổi, bố cô ta đã ra đi chưa từng trở về, cô ta rất muốn biết bố đang ở đâu.
“Có phải lệnh bài giống như thế này không?”.
Lâm Ẩn lấy ra một chiếc lệnh bài đen nhánh từ trong túi, trên mặt có khắc một chữ “Long”.
“Đúng đúng đúng, nhưng trên chiếc lệnh bài bố tôi để lại khắc một chứ ‘Địa’!”, Tô Thanh Từ nói xong liền móc di động ra, mở một bức ảnh cho Lâm Ẩn xem.
“Quả là như vậy!”.
Lâm Ẩn gật đầu, khi vừa cảm nhận được khí tức của suối Sinh Mệnh anh đã hoài nghi Tô Thanh Từ là đời sau của nhân vật cao cấp trong Long phủ. Nhiều năm như vậy, chỉ có sư phụ anh lấy ra một ít suối Sinh Mệnh từ trong thung lũng, cũng chưa từng nghe nói suối Sinh Mệnh có xuất hiện ở những nơi khác.
Cho nên anh mới hoài nghi Tô Thanh Từ là đời sau của nhân vật cao cấp trong Long phủ, không ngờ lại là đời sau của Tô Triệt - Môn chủ của Địa Môn. Anh đã sớm biết được từ Thanh Long, sau khi ngài Cố đoạt quyền, Tô Triệu và đám người trung thành với sư phụ anh đã bị giết đầu tiên, không ngờ lại gặp đời sau của ông ấy ở đây.
“Bố của cô đã chết, nhưng cô yên tâm, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ báo thù cho ông ấy!”, đối mặt với đời sau của người trong Long phủ, thái độ của Lâm Ẩn tốt hơn rất nhiều.
Hơn nữa, trông dáng vẻ của Tô Thanh Từ, Tô Triệt - bố cô ta không hề nói nhiều với cô ta về chuyện của Long phủ, không muốn để Tô Thanh Từ bị cuốn vào những thị phi trong giới lánh đời.
Danh Sách Chương: