Rất lâu sau khi Lâm Ẩn rời đi, những nhân tài tầng cao nhất mới xôn xao hết cả lên.
"Rốt cuộc Lâm Ẩn này có lai lịch thế nào, sao lại mạnh mẽ như vậy”.
Kỷ Yên Nhiên nhìn Chung Minh và chậm rãi hỏi.
Những người khác cũng quay đầu nhìn về phía Chung Minh, Lâm Ẩn đã đến đây cùng với người nhà họ Chung, theo ý của bọn họ thì cũng chỉ có người nhà họ Chung mới biết lai lịch của Lâm Ẩn.
"Sao tôi biết được chứ!"
Chung Minh hơi sợ hãi nói, lúc này gã chỉ muốn trở về nhà họ Chung và nói với bố mình về thực lực thật sự của Lâm Ẩn, trong lòng gã thực sự đã từ bỏ ý nghĩ đối đầu với Lâm Ẩn.
"Không phải Cổ Nguyên đã ra ngoài với Chung Huân sao? Có lẽ anh ta sẽ biết thân phận của tên nhóc đó”.
Nghe Chung Minh nói vậy, những nhân tài đỉnh cấp lại rối rít nhìn về phía Cổ Nguyên.
“Tôi chỉ biết anh ta là người nhà họ Lâm - thế lực hàng đầu ở giới thế tục, Tiểu Hổ bị anh ta chém chết chỉ bằng một nhát kiếm”, Cổ Nguyên biết mình không thể trốn tránh nên thấp giọng nói, dù sao Lâm Ẩn cũng đã giết chết Vu Đức Sơn trước mặt mọi người, tin rằng anh cũng không bận tâm chuyện giết chết Tiểu Hổ bị bại lộ.
"Không ngờ người trong giới thế tục lại có thực lực mạnh mẽ như vậy!"
Tất cả mọi người đều có cảm giác thế giới quan của mình bị sụp đổ, bọn họ đều xuất thân từ Côn Luân, từ nhỏ đã có ý nghĩ rằng người trong giới thế tục luôn thua kém người Côn Luân bọn họ nhưng bây giờ một thanh niên trạc tuổi bọn họ lại chém chết một trong năm người mạnh nhất Côn Luân trước mặt tất cả mọi người.
Lúc này, bọn họ không có ý tiếp tục ở lại tụ tập nữa, họ trố mắt nhìn nhau, rồi vội vã lao thẳng về nhà của mình.
Xảy ra chuyện lớn như vậy thì đương nhiên phải thông báo cho gia tộc của mình ngay lập tức.
...
"Sao có thể chứ! Tin tức này là thật hay giả?"
Tại chỗ ở của gia chủ nhà họ Chung, Chung Ly Văn lỡ tay làm đổ tách trà xuống sàn nhà, trợn mắt há mồm kinh ngạc, vốn dĩ ông ta cho rằng Lâm Ẩn là người ở thế giới tục, dù thực lực có mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ là một nửa bước Nhân Tiên bình thường, không thể so sánh với những nửa bước Nhân Tiên có danh tiếng lâu đời của nhà họ Chung. Nhưng lúc này ông ta lại nghe được thông tin, Vu Đức Sơn vậy mà lại bị Lâm Ẩn chém chết.
"Bố, con đã tận mắt nhìn thấy”.
Chung Minh cười gượng nói.
"Điều này sao có thể…"
Chung Ly Văn hoàn toàn thất thần, nhìn chằm chằm về phía xa một lúc lâu mới thở dài nói: “Đám người bên nhánh Chung Ly Huân muốn vùng dậy rồi, thông báo cho mọi người, thời gian này đứng phát sinh mâu thuẫn xung đột với người bên nhánh Chung Ly Huân, cố gắng nhẫn nhịn mọi chuyện, bố sẽ đi gặp cụ ông”.
Dứt lời Chung Ly Văn chạy nhanh về phía khu nhà của cụ ông nhà họ Chung.
"Thưa cụ ông!"
Bước vào sân, Chung Ly Văn đã nhìn thấy có một võ giả trung niên đứng bên cạnh cụ ông nhà họ Chung, ông ta nhận ra người võ giả này chính là vệ sĩ hàng đầu của nhà họ Chung, kẻ mạnh đạt tới cảnh giới Thần Cảnh đỉnh cao.
“Chuyện này, con làm không đúng rồi”, cụ ông nhà họ Chung liếc nhìn Chung Ly Văn rồi khẽ nói: “Giao việc kinh doanh ruộng thuốc cho người bên nhánh Chung Ly Huân đảm nhiệm đi”.
"Vâng!"
Chung Ly Văn cười cay đắng, bởi vì nhánh của bọn lọ năm trong tay quyền | kinh doanh xuống thuốc viên mới có thể trấn áp các cao thủ của các nhánh khác, vững vàng giữ chức vụ gia chủ, nhưng bây giờ bọn họ đã đắc tội với một kẻ mạnh như Lâm Ẩn, chỉ chịu chút trừng phạt này thì cũng đã may mắn lắm rồi, cũng được coi là cảm ơn trời đất.
"Được rồi, con lui xuống trước đi!" Cụ ông nhà họ lung xua tay, lung Ly Văn liền cúi đầu rời đi.
Sau khi Chung Ly Văn rời đi, vệ sĩ của nhà họ Chung mới thấp giọng hỏi:
"Thưa ông, sau khi giao ruộng thuốc thì chưa chắc gia chủ đã có thể trấn áp được Chung Ly Huân”.
Chung Ly Văn là người của nhánh cụ ông nhà họ Chung, việc trấn áp Chung Ly Huân cũng được cụ ông nhà họ Chung gầm chấp thuận, không ngờ cụ ông nhà họ Chung lại thực sự giao ruộng thuốc cho nhanh Chung Ly Huân. "Lần này không thích hợp là kẻ thù của chúng ta!"
Cụ ông nhà họ Chung lắc đầu nói: "Lão già nhà họ Tiêu sắp rời khỏi Côn Luân rồi, tôi và Lâm Ẩn chắc chắn phải trải qua một trận chiến. Nếu Lâm Ẩn thắng thì chúng ta cũng chẳng có tổn thất gì, còn nếu Lâm Ẩn thua thì chẳng phải ruộng thuốc vẫn thuộc về nhánh chúng ta sao?"
“Ông nói đúng”, vệ sĩ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, đúng là gừng càng già càng cay, bây giờ có Lâm Ẩn ở đó, ông ta giao ruộng thuốc cho Chung Ly Huân cũng xem như một lời giải thích, nếu Lâm Ẩn chết thì ruộng thuốc đó chẳng phải vẫn thuộc về nhánh của bọn họ hay sao?
...
Tại nhà họ Kỷ.
Kỷ Yên Nhiên và cụ ông nhà họ Kỷ ngồi đối diện nhau, nét mặt Kỷ Yên Nhiên rất phức tạp, cụ ông nhà họ Kỷ cũng thở dài nói:
"Yên Nhiên, ông biết từ nhỏ cháu là người cực kỳ thận trọng, thằng nhóc Lâm Ẩn hoàn toàn xứng với cháu. Ông vốn tưởng rằng thực lực của thằng nhóc này cũng chỉ ngang bằng với ông, nhưng bây giờ xem ra tài năng thiên phú của cậu ta cũng không thua kém gì khi so sánh với Côn Luân Bí Cảnh, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém”.
"Cho dù là Thiên Kiêu trong Côn Luân Bí Cảnh, ở tuổi này cũng chỉ là nửa bước Nhân Tiên, thậm chí còn chưa đạt tới cảnh giới Nhân Tiên. Nhưng Lâm Ẩn là người phàm tục mà ở tuổi này lại có sức mạnh như vậy, quả thật rất đáng sợ”.
Khuôn mặt xinh đẹp của Kỷ Yên Nhiên tái nhợt, cơ thể run rẩy và đôi mắt xám xịt, cô ta không phục nói:
"Nhưng Lâm Ẩn chỉ là một người bình thường, cho dù dựa vào bản lĩnh của mình để tu luyện đến cảnh giới Nhân Tiên thì sao chứ? Không phải là không thể tiến vào trong sao?"
"Haiz!"
Cụ ông nhà họ Kỷ thở dài nói: "Ngày mai, ông sẽ dùng danh nghĩa của ông để mời mời Lâm Ẩn đến đây, mấy người trẻ tuổi các cháu trò chuyện vui vẻ với nhau. Cháu xinh đẹp như vậy là vốn liếng lớn nhất của chúng ta, nếu Lâm Ẩn thích cháu thì nhà họ Kỷ chúng ta sẽ thay thế nhà họ Tiêu và trở thành gia tộc mạnh nhất ở Côn Luân này!"
...
Ngoài nhà họ Kỷ và nhà họ Chung, các gia tộc lớn nhỏ trên núi Côn Luân cũng ra lệnh cho đệ tử không được đắc tội với Lâm Ẩn. Thái độ của họ rất rõ ràng, cho dù không thể nịnh nọt lấy lòng Lâm Ẩn thì cũng không được đắc tội với anh.
Lúc này Lâm Ẩn đã dẫn Tiêu Huyền về đến nhà họ Tiêu.
Có cậu chủ Tiêu Huyền đi cùng nên không gặp bất cứ trở ngại nào khi đến nhà họ Tiêu, bọn họ đi thằng vào khu nhà gia chủ ở.
"Cậu chủ Huyền?"
Chú Trung nhìn Tiêu Huyền dẫn theo Lâm Ẩn và Bùi Thanh Y với ánh mắt nghi hoặc, ông ta biết tính cách của Tiêu Huyền, ở bên ngoài Tiêu Huyền rất cứng cỏi cố chấp nhưng anh ta lại rất rụt rè trước mặt gia chủ Tiêu Chấn, không ngờ hôm nay Tiêu Huyền lại dám dẫn theo hai người trạc tuổi về đây.
"Hai người này là?"
Chú Trung ngờ vực hỏi.
“Chú Trung, có khách quý đến nhà, mau thông báo cho bố của cháu”, Tiêu Huyền nháy mắt với chú Trung, lo sợ ông ta sẽ chọc giận Lâm Ẩn.
Vẻ mặt chú Trung bình tĩnh, làm ngơ trước ánh mắt của Tiêu Huyền, thản nhiên nói: "Lúc này gia chủ đang bận việc quan trọng, không thể tiếp khách, cậu chủ Huyền, cậu hãy dẫn bạn của cậu rời khỏi đây trước đi”.
Lâm Ẩn lắc đầu, thần thức của anh đã nhận ra xung quanh khoảng sân này có một vị cao thủ cảnh giới nửa bước Nhân Tiên, anh trầm giọng nói:
"Lâm Ẩn của Lang Gia tới bái kiến gia chủ Tiêu!"
Âm thanh tựa như tiếng sấm rền, vang vọng dữ dội, truyền đi khắp mười mấy dặm, tựa như tiếng sấm sét gầm vang khiến màng nhĩ của người nghe bị chấn động, hoa mắt bối rối.
"Cậu?"
Chú Trung chỉ tay về phía Lâm Ẩn với vẻ mặt không dám tin, ông ta biết hôm nay Vu Đức Sơn sẽ ra tay để giải quyết Lâm Ẩn, nhưng lúc này Lâm Ẩn lại xuất hiện ở nhà họ Tiêu.
Danh Sách Chương: