“Thu Vũ muốn tìm Ẩn Nhi ôn lại chuyện xưa, hai cháu đã nhiều năm không gặp rồi. Thu Vũ cũng có chuyện muốn nhờ cháu giúp đỡ.” Nói đến đây, giọng điệu của Tề Vấn Đỉnh trở nên nghiêm túc: “Ẩn Nhi, mấy năm nay Thu Vũ và mẹ con bé đều rất hiếu thảo với ông, ông nội cũng không ép cháu, cháu cứ xem xem mình có thể giúp được con bé hay không.”
“Ông nội, cháu sẽ xử lý ổn thỏa chuyện mà ông dặn dò.” Lâm Ẩn nghiêm mặt nói.
Người thân duy nhất còn lại trên đời của anh là ông nội, ông nội đã lớn tuổi rồi mà còn mở miệng nhờ mình, đương nhiên mình phải cố gắng hết sức để làm, huống hồ chi, trên đời này cũng không có bao nhiêu chuyện anh không làm được.
Trên sân bay quốc tế ở thành phố Thanh Vân, trong tỉnh Đông Dương.
Một cô gái xinh đẹp mặc bộ đầm dài trang nhã màu vàng, đeo cặp kính gọng vàng, trông rất có phong cách văn nghệ sĩ, chậm rãi bước xuống dưới sự bao quanh của hai hàng vệ sĩ mặt đồ vest.
Đã có một đội ngũ xe Mercedes-Benz đầy khí phách đợi rước cô từ lâu, trước cửa xe có một người mặc áo vest, thái độ hết sức cung kính.
Đây là đội xe của nhà họ Chu, thân là một trong ba gia tộc lớn của tỉnh Đông Hải, đội xe vừa xuất hiện, đã thu hút vô số ánh mắt của mọi người xung quanh, họ đều tò mò không biết người nhà họ Chu đi rước người có địa vị cao nào, mà phải làm hoành tráng như vậy.
“Cô Công Tôn, cô đến rồi, tôi là Chu Đông, người trong nhà họ Chu, được lệnh đến đây đón cô.” Một người đàn ông trung niên nở nụ cười, bước lên đón tiếp cô.
“Ồ, người của nhà họ Chu à?” Công Tôn Thu Vũ gật đầu, trông có vẻ lơ đễnh như thể đang suy nghĩ gì đó.
Em của của cụ Chu đã về nhà Công Tôn ở thủ đô làm dâu từ lâu, xem như vớ được cành cao, lần này Công Tôn Thu Vũ đến tỉnh Đông Hải, nhà họ Chu vừa nắm được tin nội bộ, bèn thông báo với người nhà ngay, phải thể hiện thật tốt, thân là gia tộc bản địa, họ phải tiếp đón cô Công Tôn cho thật chu đáo.
Phải biết rằng, Công Tôn Thu Vũ là cô cháu gái được cụ Công Tôn yêu thích nhất, cô ấy còn là cháu ngoại của Tề Vấn Đỉnh nhà họ Tề, nhà họ Tề đang phất lên gần đây.
Mọi gia đình trong Long Quốc đều biết, đến cả người sống trong tỉnh Đông Hải cũng biết nhà họ Tề có rồng xuất hiện, Tề Ẩn đã xuất hiện! Mà Tề Ẩn, anh thanh niên đã bộc lộ tài năng hơn người, đồng thời cũng là người giàu có nhất, thần bí tột cùng của Long Quốc, chính là anh họ của Công Tôn Thu Vũ!
“Cô Công Tôn, cô muốn đi đâu chơi? Tôi sẽ dẫn đường cho cô đi, tôi là sinh ra và lớn lên ở tỉnh Đông Hải, không chỉ am hiểu thành phố Thanh Vân, tôi cũng có kiến thức về những khu danh lam thắng cảnh nổi tiếng.” Chu Đông nở nụ cười nịnh nọt, tỏ vẻ lấy lòng Công Tôn Thu Vũ.
“Không cần phải đi nơi khác, ở thành phố Thanh Vân thôi.” Công Tôn Thu Vũ hờ hững nói.
Cô không có tâm trạng để ý đến người nhà họ Chu, lần này cô đến đây là để tìm anh họ Tề Ẩn của mình.
Công Tôn Thu Vũ nghĩ ngợi một lúc, rồi vừa đi vừa lấy điện thoại ra, cẩn thận bấm một dãy số, trông gương mặt lộ ra nét căng thẳng.
Cô ấy phải nài nỉ ông ngoại nhiều lần mới lấy được số điện thoại của anh họ Tề Ẩn, lần đầu tiên gọi điện cho anh, cô ấy vẫn cảm thấy hơi căng thẳng, dù gì cô ấy đã biết người đàn ông mặc áo trắng đó là Tề Ẩn, hơn nữa, Tề Ẩn còn là một người giỏi giang đến thế, chỉ một mình anh thôi đã có thể san bằng cả nhà họ Văn!
“A lô, có phải, có phải anh họ Tề Ẩn không ạ?” Công Tôn Thu Vũ nói khe khẽ, trong lòng hơi lo sợ.
“Đúng vậy.” Giọng nói hờ hững của Tề Ẩn vang lên từ đầu dây bên kia.
“Anh họ, bây giờ anh đang ở đâu vậy? Để em qua đó tìm anh nhé.” Công Tôn Thu Vũ nói.
“Không cần đâu, em tìm nơi nào đó ở trước đi, anh sẽ qua tìm em.”
Gương mặt Công Tôn Thu Vũ bừng lên niềm vui, lúc cô ấy định nói tiếng cảm ơn thì một tiếng tích vang lên, điện thoại đã bị ngắt máy.
Lâm Ẩn cúp máy, bước lên trực thăng, phạch phạch, cánh quạt xoay tròn, bay về khu vực trung tâm thanh phố Thanh Vân.
Anh không muốn để Công Tôn Thu Vũ đến tìm mình, gây ra thêm hàng đống phiền phức, để cô gái tiếp xúc với Trương Kỳ Mạt thì khó lòng giải thích rõ được.
Bởi thế, anh dứt khoát đi tìm cô ấy, hỏi rõ ràng nhà họ Công Tôn gặp phải chuyện gì.
Công Tôn Thu Vũ bất chấp tất cả để đi nài xin ông nội, vậy đã chứng tỏ rằng, chắc chắn Công Tôn Thu Vũ muốn nhờ mình giúp đỡ chuyện lớn gì đó liên quan đến nhà Công Tôn.
Nếu chỉ là chuyện vặt vãnh, với thế lực của nhà họ Công Tôn thì cần phải hạ mình bảo Công Tôn Thu Vũ đi cầu xin cụ khi chứ?
Nửa tiếng đồng hồ sau.
Lâm Ẩn đến quán trà Quốc Tế Vân Vận ở trung tâm thành phố, được trang trí theo hướng Trung - Tây kết hợp, trông rất đỗi khí phách, trước lúc anh mở Bong Bóng Mùa Hè, đây cũng là quán trà nổi bật ở tỉnh Đông Hải, rất nhiều người trong giới danh nhân đều kéo về đây.
Quán trà này là tài sản của nhà họ Chu ở thành phố Đông Hải, thuộc tập đoàn thực phẩm Vân Vận, cũng là tập đoàn thực phẩm hàng đầu ở tỉnh Đông Hải, là túi tiền quan trọng của nhà họ Chu.
Vào lúc này, một chiếc xe sang đầy khí phách đậu trước cửa quán trà Vân Vận, mười mấy người đàn ông mặc vest cung kính đứng thẳng, dường như đã mời hết khách hàng ra, nhìn rất hoành tráng.
Chuyện này cũng chẳng có gì bất ngờ, với thân phận của Công Tôn Thu Vũ, chắc chắn nhà họ Chu sẽ muốn lấy lòng cô ấy.
Lâm Ẩn chậm rãi đi vào trong, nhưng lại bị một tay bảo vệ mặc vest chặn đường.
“Anh báo với Công Tôn Thu Vũ một tiếng, có Lâm Ẩn đến tìm.” Lâm Ẩn hờ hững nói.
Gương mặt bảo vệ mặc vest đứng canh cửa lộ ra vẻ kinh ngạc và bất ngờ, hắn rút điện thoại ra định báo tình tình với nhân viên lễ tân ở trên lầu.
“Ê! Đừng gọi nữa, chuyện nhỏ nhặt thế này mà cũng làm phiền đến cô Công Tôn sao?”
Đột nhiên, một giọng nói chói tai vang lên, cản bảo vệ lại.
Hai thiếu nữ nhìn rất trang nhã, ngẩng cao đầu, gương mặt toát ra vẻ kiêu ngạo đi đến.
“Hạng người nào cũng có thể nịnh nọt cô Công Tôn được à? Phường như anh mà cũng muốn gặp nữ thần hiện tại của Đông Hải ư, đến cơ hội quỳ liếm cũng không có đâu!” Người phụ nữ mặc áo xanh nhìn Lâm Ẩn với gương mặt khinh bỉ.
“Có biết tôi là ai không? Tôi là Chu Ngọc Đàm của nhà họ Chu, biết rồi còn không mau cút đi.” Chu Ngọc Đàm nói một cách hống hách.
Nói đùa cái kiểu gì thế, cô Công Tôn là người có địa vị cao quý, sắc nước hương trời, gia thế hiển hách! Từ sau khi tin cô ấy đến thành phố Thanh Vân bị lan truyền ra ngoài, vô muốn người muốn đến nhìn ngắm dung nhan của cô ấy, hoặc là xếp hàng tặng quà lấy lòng.
Nhưng người đàn ông trước mắt này, mặc cả cây đồ lề đường, không biết xấu hổ hay sao mà dám đến nịnh nọt cô Công Tôn?
“Ồ? Cô Ngọc Đàm, đây là Lâm Ẩn mà tôi đã từng nói với cô, anh ta chính là kẻ vô dụng của nhà họ Trương đó đấy. Một thằng rác rưởi muốn ăn bám cô cả nhà họ Vương, cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, không biết liêm sỉ là gì.” Đột nhiên, người phụ nữ mặt dơi tai chuột đứng kế bên cô gái mặc váy xanh, phá ra cười giễu.
Lâm Ẩn hơi nghiêng đầu sang mới biết thấy, người ở gần Chu Ngọc Đàm là Trương Tử Ngưng, cô ta đứng sau lưng Chu Ngọc Đàm như một đứa người hầu.
“Ồ? Anh ta là Lâm Ẩn mà cô đã nói với tôi à?” Chu Ngọc Đàm cẩn thận quan sát Lâm Ẩn, ánh mắt cô ta sáng bừng, tấm tắc khen hay: “Thảo nào có thể ăn bám được, mặt mũi xinh trai đấy, sao, còn muốn nằm mơ đi nịnh nọt cô Công Tôn nữa à? Sau này chỉ cần anh cư xử sao cho đẹp lòng tôi, thì tôi sẽ thưởng cho chén cơm.”
Gương mặt kiêu ngạo của Chu Ngọc Đàm toát ra vẻ ta đây hơn người, cô ta vờ ra vẻ phóng khoáng chìa tấm danh thiếp ra.
Lâm Ẩn lắc đầu cười lạnh.
“Sao? Đưa danh thiếp cho một thằng ăn bám như anh, sao không biết điều gì hết vậy?” Chu Ngọc Đàm tỏ vẻ hung hăng, cô ta rất bất mãn.
Cô ta đường đường là cô chủ nhà họ Chu, cho đồ vô dụng này cơ hội thể hiện, vậy mà anh ta lại dám tỏ thái độ? Loại người vô dụng như Lâm Ẩn nên lập tức quỳ xuống nịnh nọt mình mới đúng.
Danh Sách Chương: