Nếu như Lâm Ẩn có mặt ở đây vào giờ phút này, chắc chắn anh sẽ cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Bởi vì cô bé mà Thanh Long đi tìm chính là Dương Tố Tố.
Từ trước đến nay Lâm Ẩn không hề ngờ Dương Tố Tố vẫn còn có người thân trên đời này.
Đương nhiên đến bản thân Dương Tố Tố cũng không ngờ mình lại gặp được bạn thân của bố Dương Huyền Chân trong thủ đô.
“Cháu đọc nghiêm túc rồi, nhưng mà cháu chẳng hiểu lắm, có rất nhiều câu cháu chẳng hiểu gì cả”, Dương Tố Tố nhíu mày mà nói.
“Không hiểu cũng không quan trọng, quan trọng là con phải hình thành thói quen học hành”, Thanh Long dẫn dắt cô bé từng bước giống như một bậc phụ huynh hiền lành.
“Bác Hoắc, những gì bác nói y hệt như chú Lâm vậy, cứ bảo cháu học hành mãi thôi, lần này đến thăm cháu cũng nhấn mạnh chuyện này”, ánh mắt Dương Tố Tố lộ ra vẻ tò mò: “Đúng rồi, bác Hoắc, bác có quen chú Lâm không? Chú ấy cũng là bạn thân của bố cháu đó”.
Nghe thấy thế, Thanh Long nói với gương mặt không chút cảm xúc: “Tố Nhi, lâu rồi không gặp mà con đã đổi thành gọi bác rồi sao? Con đã quên trước kia bố dạy con thế nào à?”.
Dương Tố Tố gật đầu rồi ngoan ngoãn nói: “Bố nuôi”.
Thanh Long bật cười: “Đúng rồi, bố nuôi có mang đến món quà nhỏ cho con này, bố nhớ lúc còn nhỏ con thích ăn ngọt nhất”.
Sau khi nói dứt lời, Thanh Long đưa tay ra sau, tùy tùng đứng bên cạnh lập tức đưa hộp kẹo tinh tế cho hắn.
Thanh Long đưa hộp kẹo cho Dương Tố Tố rồi nói: “Phải nghiêm túc học hành trong trường, đúng rồi, con nhớ đừng nói gì về bố cho chú Lâm ấy”.
“Cảm ơn bố nuôi”, Dương Tố Tố nhận hộp kẹo, cô bé ngẩng đầu lên nhìn Thanh Long với ánh mắt ngạc nhiên rồi thắc mắc: “Tại sao không được nói cho chú Lâm?”.
“Đến lúc cần nói cho chú Lâm biết thì đương nhiên bố nuôi sẽ để cho cậu ta biết. Con nói cho cậu ta thì chỉ khiến cho cậu ta nghi kỵ mà thôi”, Thanh Long nói hờ hững.
“Con phải biết rằng bố con không còn nữa. Trên đời này cũng chỉ có một mình bố nuôi thật lòng hy vọng con sống tốt. Còn chú Lâm kia chẳng qua chỉ tiện tay mà thôi”.
“Không phải thế đâu. Chú Lâm đối xử tốt với con lắm. Chú Diệp cũng rất tốt”, Dương Tố Tố cảm thấy hơi không phục.
“Hơn nữa, chú Lâm cũng là người đã đón con từ Cảng Thành về. Trước kia bố nuôi chưa từng đến Cảng Thành thăm con”, Dương Dương hơi hờn dỗi.
Trong ấn tượng của Dương Tố Tố, bác Hoắc trước mặt mình là bạn tốt nhiều năm của bố, cũng là bố nuôi của cô bé.
Ban đầu Dương Huyền Chân từng dặn cô bé phải tôn trọng bác Hoắc như bố mình.
Bởi thế, có thể gặp lại bác Hoắc trong thủ đô khiến cho Dương Tố Tố cảm thấy rất vui.
Nhưng nghe bác Hoắc nói không tốt về Lâm Ẩn, Dương Tố Tố không khỏi cất lời phản bác, trong lòng cô bé, chú Lâm Ẩn có địa vị quan trọng hơn.
Lời nói của Dương Tố Tố khiến cho Thanh Long Vương trầm ngâm im lặng, ánh mắt của hắn lộ ra vẻ phức tạp, ẩn giấu sự đau khổ và không cam tâm.
“Bố nuôi, sao bố không nói gì? Con nói sai điều gì hay sao?”, Dương Tố Tố hoảng hốt mà hỏi, cô bé cũng cảm nhận được sự thay đổi của Thanh Long Vương, hắn trở nên vô cùng lạnh lùng.
“Ha, Tố Nhi, con chẳng nói sai gì cả”, Thanh Long Vương cười vui vẻ, vẻ hiền hậu quay trở về trên gương mặt hắn.
“Bố nuôi không đến Cảng Thành thăm con là lỗi của bố”, Thanh Long Vương cười khổ: “Cũng phải cảm ơn chú Lâm đã đón con đến thủ đô, chứ bằng không có thể bố nuôi thật sự không thể tìm thấy con được”.
Dương Tố Tố gật đầu như hiểu như không, cô bé nói: “Nếu như bố nuôi cũng thấy cảm kích chú Lâm, vậy thì tại sao không gặp chú Lâm để làm quen với nhau? Còn không cho con nói với chú Lâm nữa”.
“Ha, bố nuôi sẽ dùng cách khác để cảm ơn chú Lâm của con. Tố Nhi, con đừng hỏi gì nhiều về chuyện này, nghe lời bố nuôi thôi là được rồi, có lẽ sau này sẽ có cơ hội vừa uống rượu vừa chuyện trò thôi…”.
Thanh Long Vương vừa nói vừa nghĩ ngợi vẩn vơ.
“Được rồi, Tố Nhi, con về đi học đi. Giờ này tuần sau bố nuôi lại đến thăm con”.
“Vâng”, Dương Tố Tố ngoan ngoãn gật đầu rồi đi về trường.
Thanh Long Vương mỉm cười nhìn Dương Tố Tố đi về trường rồi mới quay người đi vào trong chiếc Mercedes-Benz đen.
Thanh Long quay trở về trong xe, gương mặt của hắn sầm xuống, bàn tay siết chặt chuỗi thạt.
Đúng thế, lời nói vô tình của Dương Tố Tố đã khiến cho sợi dây thần kinh trong lòng Thanh Long Vương đau nhói, cũng có thể nói là vết sẹo.
Thanh Long Vương luôn nhớ về cô con gái nuôi Dương Tố Tố, cũng nhớ về tình bạn với Dương Huyền Chân, Hắc Long Vương tiền nhiệm kia.
Chỉ có điều lúc ấy đại cục trong Long phủ đã định, Hắc Long Vương cai quản Cảng Thành.
Với thân phận của Thanh Long Vương, hắn không thể dính líu với Cảng Thành một cách tùy tiện chứ đừng nói đến việc tiếp xúc với Dương Tố Tố.
Thân phận của hắn vốn đã nhạy cảm giống như đi trên bề mặt băng lỏng, tiếp xúc với Dương Tố Tố không những rước họa lớn cho bản thân mà còn sẽ làm hại cô con gái mồ côi của ông ấy.
Tình bạn giữa Thanh Long Vương và Dương Huyền Chân có lịch sử tương đối dài lâu.
Dương Huyền Chân là con nuôi của phủ nhân tiền nhiệm, Thanh Long Vương là người bò lên từng bước một từ tầng đáy.
Tư chất võ học của Thanh Long Vương rất bình thường, tài nguyên tu luyện võ học cũng có giới hạn, có thể bò lên vị trí Long Vương từ tầng đáy, ngoại trừ mưu trí vượt trội của bản thân hắn thì còn nhờ sự giúp sức hết lòng hết dạ của Dương Huyền Chân.
Mười mấy năm trước, lúc hai người còn nhỏ, vì là con nuôi của phủ quân tiền nhiệm, không những Dương Huyền Chân có thân phận cao quý mà còn có thể tiếp xúc với nhiều sách quý.
Lúc thiếu thời, Dương Huyền Chân thường len lén truyền lại rất nhiều bí kíp võ công cho Thanh Long Vương, cũng sử dụng đặc quyền của mình để cho Thanh Long Vương số lượng lớn thuốc cần thiết trong quá tình luyện võ.
Khi đến tuổi thanh niên, Thanh Long Vương từng đoạn tuyệt quan hệ với Dương Huyền Chân vì một người phụ nữ, người phụ nữ ấy là mẹ ruột của Dương Tố Tố.
Bởi thế, sự cảm kích dành cho Dương Huyền Chân và sự quyến luyến dành cho mẹ của Dương Tố Tố đều được Thanh Long Vương gửi gắm lên người cô bé, trong lòng hắn yêu thương cô bé như con ruột của mình vậy.
Những chuyện trong quá khứ đều là thứ được Thanh Long Vương chôn sâu trong đáy lòng, đến cả ngài Cố đã bước lên tới địa vị phủ quân mà cũng không điều tra được quan hệ giữa Thanh Long Vương và Dương Huyền Chân.
Trong lòng Thanh Long Vương, theo tác phong hành động của hắn, không có lý do gì để lên kế hoạch như thế này, lấy Tư Không Phú làm quân chốt thí, đi nước cờ nguy hiểm mượn tay Tư Không Phú để giúp đỡ Lâm Ẩn.
Chỉ vì Lâm Ẩn vô tình bù đắp được thiếu sót trong cuộc đời của hắn.
Thanh Long Vương cho rằng mình đã giúp Lâm Ẩn lên kế hoạch cả rồi, còn vận mệnh người thừa kế của phủ quân tiền nhiệm đến đâu thì phải xem xem khả năng của cậu ta như thế nào…
…
Sáng ngày tiếp theo, một chiếc máy bay cá nhân từ thủ đô đáp xuống sân bay quốc tế Thương Châu.
Lâm Ẩn dẫn theo người vợ Trương Kỳ Mạt của mình đến Thương Châu.
Danh Sách Chương: