“Mở!”
Thánh tử Thái Sơ lớn tiếng gào thét.
Trong lòng bàn tay hắn ta đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm, tuy không bằng kiếm đồng trong tay Hiên Viên Vũ, nhưng cũng là một thanh thần binh cảnh giới Chân Thần. Trường kiếm biến thành một tia kiếm quang lóe lên, chớp mắt một cái đã bay qua hư không trăm trượng, chém lên trên cự chưởng màu vàng.
Những người xung quanh như vừa tỉnh lại khỏi cơn mơ, đều đánh ra đòn tấn công mạnh nhất của mình, lửa đỏ ngang trời, kiếm khí tung hoành, tử long rít gào.
Năng lượng kinh khủng phát ra từ trên người bọn họ, chùm sáng năng lượng mạnh mẽ lập tức va vào cự chưởng màu vàng, điên cuồng oanh kích.
Sắc mặt Lâm Ẩn không hề thay đổi, chỉ hét lên một tiếng:
“Xuống!”
Sau tiếng hét của anh, núi đá xung quanh sụp đổ, cây cối bị chấn động đến mức gãy lìa, cơ thể của vô số yêu thú dưới Thiên Tiên bị nứt ra.
“A!”
Lão Long Vương cũng bị tiếng hét này làm chấn động đến mức liên tục lùi về sau, lão còn không kịp hoan hô vì thực lực của Lâm Ẩn.
Cự chưởng màu vàng kia đã ầm ầm đánh xuống, che phủ những nửa bước Chân Thần kia.
“Đùng!”
Một âm thanh thật lớn vang lên, mặt đất trong phạm vi mấy trăm dặm xung quanh cũng vì thế mà chấn động.
Đợi đến khi bụi mù tan hết, cụ tổ Hắc Phong và lão Long Vương đều trợn tròn mắt.
Nơi này không còn thấy tung tích của đám người thánh tử Thái Sơ đâu nữa, chỉ còn lại những dấu ấn màu vàng, màu tím, màu đỏ thãm. Biết bao nhiêu nửa bước Chân Thần bị một chưởng của Lâm Ẩn làm thần hồn và thân thể đều biến thành phấn vụn.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều nói không nên lời.
Lúc này, hai đạo lưu quang bắn nhanh đến từ phía xa, chính là Lộ Uyên và Độ Mệnh Kiếm Tiên, sau khi đi vào, hai người bọn họ bị tách ra với Lâm Ẩn.
Nhưng uy thế của trận chiến diễn ra trong tiên thổ khi nãy quá lớn, ngay cả bọn họ ở phía xa cũng bị kinh động, bọ họ cũng nhận ra có thể là Lâm Ẩn gặp người của bảy tông môn, trận chiến nổ ra, bọn họ vội vàng chạy đến thì thấy cảnh này.
“E rằng cậu Ẩn còn cách cảnh giới Chân Thần không xa nữa”, Độ Mệnh Kiếm Tiên đứng lại, thở dài nói.
“Sức mạnh trong đòn tấn công của cậu Ẩn đã không yếu hơn Âm Dương Tử, có lẽ đợi lần sau cậu Ẩn đến Thương Hoang giới, trên bảng thiên tài đã không còn tên của cậu ấy nữa rồi”, Lộ Uyên cũng lắc đầu nói.
“Ông nói xem, Cố Thanh Ca và cậu Ẩn ai có thiên phú mạnh hơn?”, Độ Mệnh Kiếm Tiên hỏi.
Cả thế gian đều biết thiên phú của Cố Thanh Ca, ngay cả cao thủ Thiên Thần của các thánh địa cũng khen không dứt miệng, cho rằng thiên phú của Cố Thanh Ca không thua kém gì Trấn Sơn Hải – cung chủ của Triều Thiên cung, thậm chí còn có thiên phú mạnh hơn Trấn Sơn Hải, nhưng bây giờ Lâm Ẩn còn nhỏ hơn Cố Thanh Ca bốn mươi tuổi mà đã sắp đột phá cảnh giới Chân Thần rồi.
Bây giờ ngoài ba người Lâm Ẩn và Thanh Trích Tiên đang bế quan, chỉ còn lão Long Vương và cụ tổ Hắc Phong còn sống.
“Gặp họa rồi, gặp họa rồi”, hai chân cụ tổ Hắc Phong không nhịn được run rẩy.
Những nửa bước Chân Thần bọn họ ở tinh vực Hoang Mộc cũng là tồn tại Thái Thượng trưởng lão, bây giờ trong chốc lát đã chết nhiều người như vậy, hơn nữa trong đó còn có thánh tử Thái Sơ.
Đây là chuyện rất đáng sợ!
Một khi người của tinh vực Hoang Mộc phát hiện mệnh bài của những người này đều vỡ nát, e rằng cao thủ Chân Thần của các thế lực lớn đều sẽ ngồi không yên. Hơn nữa bọn họ đã biết vị trí của hành tinh xanh, lần sau đến đây chắc chắn là cao thủ Chân Thần dẫn đội, Chân Thần của bảy tông môn sẽ huy động toàn lực.
Mà chắc chắn các thế lực lớn sẽ giận lây sang nửa bước Chân Thần duy nhất còn sống là ông ta, dù Hắc Phong Tông muốn bảo vệ ông ta cũng không thể.
“Còn bao lâu nữa người của bảy tông môn sẽ đến hành tinh xanh?”
Lâm Ẩn vung tay áo thu thần binh và túi chứa đồ của rất nhiều cao thủ để lại, quay đầu hỏi cụ tổ Hắc Phong.
“Cái này tôi cũng không biết, nhưng nếu người của Hắc Phong Tông tôi tiến vào vùng tinh vực này chắc chắn sẽ dùng bùa truyền âm liên lạc với tôi”, cụ tổ Hắc Phong vội vàng nói, chỉ lo Lâm Ẩn thấy ông ta không có giá trị rồi giết chết ông ta.
“Ừm”.
Lâm Ẩn gật đầu: “Đi thôi, đi xem ở trung tâm tiên thổ này rốt cuộc có thứ gì”.
Đã đến nơi này rồi, Lâm Ẩn cũng không vội.
Mấy người tìm trong tiên thổ ba ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy một cung điện khổng lồ, có thể thấy cung điện này mang đậm phong cách của hành tinh xanh thời xưa.
Đi tới gần cung điện mới phát hiện nó rất cao, đâu chỉ cao vạn trượng thôi? Còn cao hơn những ngọn núi lớn xung quanh rất nhiều, toàn thể được dựng lên từ đá đen không biết tên, trên tảng đá khắc những “tiên triện”, những văn tự này còn xa xưa hơn văn tự thời Tiên Tàn, ngay cả lão Long Vương và Lâm Ẩn cũng không nhận ra.
Ba người Lộ Uyên là người đến từ ngoại vực, càng không nhận ra những văn tự này có ý gì.
“Lâm Ẩn, trông những tiên triện này cũng không giống chữ viết, ngược lại thì giống bùa chú xa xưa nhất hơn, những bùa chú này đã thất truyền từ lâu, ngay cả ta cũng chưa từng gặp”, lão Long Vương lắc đầu nói.
“Đi vào xem thử đi, có lẽ nơi này là do thiên tài lúc trước của hành tinh xanh ta bố trí, nhưng nếu thiên tài lúc trước của hành tinh xanh chúng ta cường đại đến mức này, vì sao hành tinh xanh chúng ta lại trở nên như bây giờ được”, Lâm Ẩn tỏ vẻ khó hiểu.
Lão Long Vương cũng cảm thấy khó hiểu, rõ ràng những tiên triện này cùng nguồn gốc với tiên triện thời thượng cổ mà lão biết, chỉ là lâu đời hơn thôi. Nhưng vì sao trong lịch sử trước giờ chưa từng nói trên hành tinh xanh có thời kỳ huy hoàng như vậy.
Tiên triện trên cung điện này không biết đã có bao nhiêu vạn năm, nhưng đến bây giờ vẫn phát ra năng lượng mạnh mẽ, lão chỉ nhìn một chút đã cảm thấy đầu óc cháong váng.
“Đi vào thôi!”
Lâm Ẩn trầm giọng nói.
Nếu đã đến đây rồi, làm gì có chuyện thấy bảo địa mà không đi vào chứ.
Lâm Ẩn đi tới cửa cung điện, cửa lớn của cung điện không hề có trận pháp nào bảo vệ, Lâm Ẩn chỉ đẩy nhẹ một cái, cửa lớn đã lập tức mở ra.
Trong cung điện là một không gian rất lớn, hai bên hành lang dài chừng mười dặm, trụ đá cao đến nghìn trượng đứng ở hai bên, toàn bộ đều được khắc từ đá tảng màu đen không biết tên, bên trên vẽ đầy “tiên triện”.
Lâm Ẩn đi thẳng vào hành lang, lão Long Vương theo sát phía sau.
Ba người Lộ Uyên vốn dĩ muốn đi vào theo, nhưng đột nhiên gặp phải một sức mạnh kỳ lạ đẩy ba người ra ngoài, mãi đến khi rời khỏi cửa lớn mới đứng vững được.
“Chuyện gì thế này?”
Lâm Ẩn và lão Long Vương vô cùng ngạc nhiên, khi nãy lúc bọn họ bước vào hành lang không gặp phải lực cản nào cả, nhưng ba người Lộ Uyên lại bị đẩy lùi ra ngoài.
Ba người Lộ Uyên cũng vô cùng ngạc nhiên, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Ta biết rồi, ta biết rồi!”
Cụ tổ Hắc Phong vỗ đùi hô to: “Trên tấm bản đồ gốc kia có nói, hành lang huyết mạch, không phải người của hành tinh xanh không thể đi vào!”
“Cái gì?”
Lâm Ẩn và lão Long Vương ngạc nhiên, không ngờ hành lang này lại kỳ diệu như thế, còn có thể nhận biết có phải người của hành tinh xanh không.
Mấy người Lộ Uyên cũng hơi không cam lòng, nhưng cũng hết cách, bọn họ không phải người của hành tinh xanh, hơn nữa tu vi của chủ cung điện này đã là tiên nhân vạn kiếp bất diệt, nếu bọn họ cố xông vào, e rằng sẽ rơi vào kết cục bỏ mình.
“Ba người đợi ở đây, chúng tôi đi vào trước”.
Lâm Ẩn khẽ nói.
“Cậu Ẩn yên tâm, tiên thổ này có cơ duyên khắp nơi, chúng ta đợi cậu ở ngoài”, Độ Mệnh Kiếm Tiên rộng rãi nói.
Công pháp tu luyện của lão ta đặc biệt, cũng không có nhu cầu quá cao với tài nguyên.
Lâm Ẩn gật đầu, sau đó bước vào trong hành lang cùng lão Long Vương.
Sau khi hai người đi vào, ba người Lộ Uyên chỉ nhìn thấy trên hành lang chậm rãi xuất hiện sương mù, hai người lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Ba người đưa mắt nhìn nhau.
…
Lâm Ẩn mới đi được mấy bước đã phát hiện lão Long Vương biến mất.
Nhưng anh cũng chẳng để tâm.
Nếu nơi này do thiên tài thời trước của hành tinh xanh bố trí, còn không cho người ngoại vực tiến vào, có lẽ là nơi để thử thách người đời sau, không có nguy hiểm quá lớn.
Anh tiến về phía trước, cả người bắt đầu nóng lên, dòng máu vàng và mồ hôi lạnh cùng chảy ra ngoài, nói nói khiến anh cảm thấy cả người khó chịu, thân thể cấp bậc Chân Thần cũng không thể chịu đựng được cảm giác đau đớn này, từ trong ra ngoài, hoàn toàn không thể ngăn cản.
“Chuyện gì thế này?”
Lâm Ẩn cũng thấy hơi hoảng hốt.
Anh bước ra một bước, bắt đầu thấy rất đau đầu, cả tóc cũng biến thành màu vàng óng tựa như làm bằng vàng. Giày dưới chân anh xoạc một tiếng bị đâm rách, móng chân sắc bén mọc ra.
Anh lại tiếp tục đi về phía trước, bả vai ở hai bên cánh tay đau nhức, căng lên, hai bên đầu như có hai cái đầu nhỏ chui ra, mà chỗ hai tay cũng mọc ra bốn cánh tay như cánh tay của trẻ con.
Quá trình này tuy bớt đau đớn hơn, nhưng cũng khiến anh vô cùng hoảng sợ.
Danh Sách Chương: