“Muốn lấy mang đổi mạng với tôi à, cậu còn chưa đủ tư cách đâu!”.
Hoàng Bá Thiên tức giận gầm lên một tiếng, lão đấm vào lồng ngực của Lâm Ẩn.
“Ầm!”.
Một tiếng nổ lớn vang vọng lại, cú đấm của thể làm núi nứt đá vỡ đột ngột đập vào lồng ngực của Lâm Ẩn, không ngờ lại làm vang lên tiếng động như tiếng binh khí va chạm vào nhau.
Hoàng Bá Thiên chỉ cảm thấy dường như mình đã đấm vào trong miếng thép dày vài mét, đừng nói là làm thanh niên này bị thương, đến cú đấm của mình cũng như thể bị gãy rồi vậy.
“Sao lại như thế được!”.
Hoàng Bá Thiên trừng to mắt, lão không dám tin tưởng vào mắt mình.
Lão không dám nói cú đấm của mình có thể ép lui cao thủ trên bảng Thiên, nhưng lão cũng tin rằng không một ai ở cảnh giới bảng Thiên có thể đỡ nổi, nhưng thanh niên tự xưng Lâm Ẩn này lại dùng cơ thể của mình để đỡ một cú đấm của lão mà chẳng bị thương mảy may.
“Lẽ nào cậu ta tập trung tu luyện cơ thể à? Nhưng không thể nào, cho dù là người tu luyện thần công Thiết Huyết của nhà họ Bùi cũng không thể đỡ nổi cú đấm của mình khi còn trẻ như thế!”.
Trong lòng Hoàng Bá Thiên nổi sóng cuồn cuộn nhưng lão lại không còn thời gian suy nghĩ nữa, bởi vì ngón tay của Lâm Ẩn đã gần kề trước mắt lão rồi, cơ thể lão đột ngột lùi phắt ra sau.
“Đùng!”.
Ngón tay thanh mảnh trắng trẻo như ngọc của Lâm Ẩn giống hệt với bàn tay của con gái, trông có vẻ không thể làm vỡ nổi một khúc gỗ. Nhưng cho dù Hoàng Bá Thiên có lùi như thế nào đi chăng nữa thì ngón tay của Lâm Ẩn vẫn theo sát lão như hình với bóng, tay cao thủ đỉnh cao bảng Thiên này vẫn còn chưa kịp thực hiện ước mơ dẫn dắt gia tộc bước vào giới lánh đời đã bị ngón tay của Lâm Ẩn làm nổ đầu.
Thi thể mất đầu chậm rãi ngã xuống mặt đất.
Hoàng Bá Thiên đã chết dưới một ngón tay của Lâm Ẩn!
“Bố!”.
Hoàng Cường gào lên đầy bi thương, gã lao phắt về phía Lâm Ẩn.
“Bốp!”.
Hoàng Cường nhào đến nhanh, trở về cũng nhanh, thậm chí gã còn chưa kịp nhìn xem Lâm Ẩn ra tay thế nào thì cơ thể đã bị đánh bay về sau, mất đi ý thức.
“Trốn đi!”.
Những gã hộ vệ trong nhà họ Hoàng nhìn thấy thế đều lần lượt chạy tán loạn khắp bốn phía, đến Hoàng Bá Thiên và Hoàng Cường đều chết rồi, bọn họ nào có đủ dũng cảm để tiếp tục nán lại đây.
“Không tha cho một kẻ nào cả!”.
Lâm Ẩn dặn dò với giọng lạnh lùng.
“Vâng!”.
Hồ Thương Hải đáp lại lời anh rồi nhanh chóng đuổi theo đám người đã bỏ trốn ấy.
Bây giờ ở nơi này chỉ còn lại hai người Lâm Ẩn và Hoàng Thành mà thôi, Hoàng Thành ngồi thừ trên mặt đất, gương mặt hắn không có vẻ bi thương, thấy Lâm Ẩn nhìn mình, hắn lập tức cảm thấy căng thẳng, cảm giác buồn tiểu lập tức kéo đến.
“Hử?”.
Lâm Ẩn khẽ nhíu mày, anh lặng lẽ lùi về sau hai bước.
“Cậu Ẩn, xin cậu đừng giết tôi, dùng máu của Thẩm Xuyến để luyện công không phải là ý của nhà họ Hoàng chúng tôi đâu, có người sai khiến chúng tôi làm như vậy đó, tôi biết người ấy ở đâu, chỉ cần cậu chịu tha cho tôi một con đường sống, tôi bằng lòng dẫn cậu đi tìm người đó ngay”.
Hoàng Thành vừa dập đầu vừa nói.
Mặc dù bố và anh của mình đều bị Lâm Ẩn giết hại nhưng hắn lại không hề có ý muốn báo thù, chỉ mong mỏi giữ lại tính mạng của mình mà thôi.
“Ồ?”.
Lâm Ẩn hừ khẽ một tiếng, anh còn cảm thấy ngạc nhiên chẳng hiểu sao nhà họ Lâm ở Lang gia còn chưa biết đến thể chất đặc biệt này, thế mà một nhà họ Hoàng cỏn con lại hay tin.
Sau khi anh vào bí cảnh Côn Luân, đọc vô số sách cổ mới biết tới chuyện cơ thể đặc biệt.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy chắc chắn có cao nhân chống lưng cho nhà họ Cao!
“Dẫn tôi đi tìm người ấy, tôi tha cho anh một con đường sống!”.
Giọng nói của Lâm Ẩn lạnh tanh.
Hoàng Thành liên tục gật đầu, chỉ sợ Lâm Ẩn đổi ý.
“Bình thường hắn ở trên núi Thiền Minh, tôi và bố đã từng mang đồ sang đó hai lần, lần nào cũng rất thần bí”.
“Đi thay cái quần khác rồi đi!”.
Lâm Ẩn gật đầu nói với hắn.
Mười phút sau, Hồ Thương Hải lái xe, Lâm Ẩn ngồi ở hàng ghế sau, Hoàng Thành ngồi ở ghế phó lái, bọn họ cùng đi đến núi Thiền Minh.
Đoạn đường nửa tiếng đi xe đúng là sự giày vò với Hoàng Thành.
Ba người bọn họ nhanh chóng đến núi Thiền Minh.
Núi Thiền Minh nằm ở một nơi vắng vẻ, vốn dĩ nhân số ở thành phố Bắc An không đông, qua vài năm phát triển, số người sống ở núi Thiền Minh lại càng thưa thớt hơn.
Một vài động vật hoang dã ít nhìn thấy trong thành phố cũng có thể gặp được trong núi Thiền Minh.
Bây giờ núi Thiền Minh khiến cho lòng anh dậy lên cảm giác ‘Rả rích tiếng ve rừng tĩnh lặng - Chim kêu lanh lảnh núi âm u’
“Ở đây à?”.
Hồ Thương Hải nhíu mày lại rồi thấp giọng hỏi hắn.
Núi Thiền Minh không cao, gần đây cũng chẳng có người sống, chỉ có mỗi con đường lẻ loi như thể muốn cách biệt với thế giới mà thôi.
Cho dù là gia tộc trong giới lánh đời cũng sẽ không lựa nơi này để ở ẩn.
“Nhóc con, cậu không lừa chúng tôi đấy chứ!”.
Hồ Thương Hải nhíu mày lại.
“Núi nổi danh không phải vì cao mà là vì có tiên sống, nước không có linh khí vì sâu mà là vì có rồng bơi, chẳng ngờ một nơi nhỏ bé như thành phố Bắc An mà lại có trận pháp sư ghê gớm nhường này!”.
Lâm Ẩn mỉm cười, Hồ Thương Hải chỉ là người tập võ lên đến bảng Thiên, tất nhiên ông ta không thể thấu tỏ núi Thiền Minh, nhưng nào có thứ gì ẩn mình khỏi thần giác Nhân Tiên cảnh của anh cho nổi, trên đỉnh ngọn núi Thiền Minh giăng đầy trận pháp, không ngờ ngoại trừ bí cảnh Côn Luân, ở phàm tục mà cũng có trận pháp sư tồn tại.
“Lâm Ẩn ở Lang Gia xin được gặp!”.
Sau khi Lâm Ẩn lớn tiếng chào.
Tiếng động cực lớn vang lên từ mặt đất, nghe giống hệt như ngòi nổ kéo dài ra khắp bốn phương tám hướng, âm thanh đì đì đùng đùng, làm chấn động cả mười mấy dặm gần núi Thiền Minh.
Một vài hành khách thi thoảng đi ngang còn ngỡ đâu mình nghe nhầm, động vật trên núi Thiền Minh sợ hãi đến mức lủi vào hang, chim chóc không dám kêu, chỉ có thể nghe thấy tiếng nói của Lâm Ẩn vọng lại.
Trong một hang núi yên tĩnh trên ngọn Thiền Minh.
“Lâm Ẩn… Lang Gia… Đến… Xin gặp!”.
Một ông lão mặc đồ đen ngồi xếp bằng trên tảng đá mở bừng mắt ra, ánh mắt lão ta tỏa ra ánh sáng xanh lá, trông giống hệt một con sói đói vậy.
“Lâm Ẩn!”.
Lão ta khẽ nhíu mày lại rồi lao vút xuống dưới núi.
…
“Cậu Ẩn, ai ở trên núi này thế?”.
Hồ Thương Hải đứng một bên, ông ta nhỏ giọng hỏi Lâm Ẩn.
“Là một trận pháp sư, thật sự không ngờ rằng lại có cao thủ ở trong thành phố Bắc An!”, Lâm Ẩn lắc lắc đầu, thực lực của trận pháp sư trên núi này không hề thua kém trận pháp của hộ vệ trong nhà họ Thanh đã chết ở Thiên Vực chút nào.
Dưới thần giác của anh, nguyên khí trời đất trên núi Thiền Minh không chỉ nồng đậm hơn những nơi bình thường gấp mười lần, đến nguyên khí ở bên lề bí cảnh Côn Luân cũng chỉ cao hơn nơi này một chút mà thôi.
“Ồ!”.
Trong lúc chớp mắt, Hồ Thương Hải nhìn thấy một người mặc áo đen lao xuống, trong chớp mắt đã đến gần bọn họ.
“Cậu là Lâm Ẩn à?”.
Ông lão mặc áo đen xuống dưới chân núi, lão ta quan sát Lâm Ẩn một hồi rồi nhíu mày lại.
Mặc dù lão ta đang vất vả tu luyện trên núi nhưng vẫn nghe thấy danh tiếng của Lâm Ẩn, chỉ có điều trạng thái hiện tại của Lâm Ẩn trông có vẻ là lạ.
“Tôi không hề có qua lại gì với cậu cả, cậu tìm tôi làm gì?”.
Ông lão mặc áo đen nói năng chẳng khách sáo một chút nào, mặc dù Lâm Ẩn là cao thủ lên đến Thần cảnh trong lời đồn, nhưng lão ta náu mình trên núi Thiền Minh, cho dù là cao thủ Thần cảnh trung kỳ đến đây thì lão ta cũng chẳng hề e sợ một chút nào.
“Ông Công Dương, tôi là con trai của Hoàng Bá Thiên, ông cứu tôi với!”.
Sau khi nhìn thấy ông lão mặc áo đen, Hoàng Thành la hét thất thanh như thể nhìn thấy cứu tinh vậy.
Danh Sách Chương: