"Nếu không để Tam Gia ra mặt thì! Mày có thể thử xem đấy, xem bố mày là Vương Quốc Khang có gánh được hay không!"
Nói xong, Lưu Quân xông lên đá Vương Tử Văn quỳ rạp xuống, đau đến mức hắn phải la thất thanh.
Vương Tử Văn quỳ trước cửa khu dân cư, trong sắc mặt trắng bệch mang theo tia phẫn nộ, toàn thân hắn đều đang đau nhức, nhìn ánh mắt trêu ngươi của các hộ gia đình trong khu dân cư đi ngang qua mà hắn muốn tự tử cho xong chuyện!
Còn cả những người qua đường, tài xế xe cộ băng ngang, ai cũng đều đứng xa xa cầm điện thoại chụp hình quay phim.
Vương Tử Văn cắn răng, ra sức cúi thấp đầu xuống, hắn không tài nào nghĩ ra được rốt cuộc bản thân đã đắc tội ai!
Hôm nay hắn chỉ tới để dạy thằng nhãi vô dụng Lâm Ẩn một bài học, sao lại chọc vào phiền phức ngập trời như vậy chứ!
Tên bám váy đàn bà như Lâm Ẩn sao có năng lực lớn như thế được, còn mời được Thẩm Tam Gia hiện đang vang danh khắp thành phố Thanh Vân đứng ra thay mặt cho nữa?
Chắc chắn là Vương Hồng Lăng!
Vương Tử Văn thấy phẫn hận, đã nghĩ thông được vấn đề then chốt, ngoại trừ Vương Hồng Lăng ra thì không ai giúp đỡ tên nhãi vô dụng Lâm Ẩn kia được! Mà cũng chỉ có Vương Hồng Lăng mới có năng lực như thế thôi!
Chẳng trách tên rác rưởi Lâm Ẩn kia mấy ngày trước trốn đông trốn tây, nay lại bỗng ló mặt ra, rõ là dẫn viện binh đến, nhắm ngay cơ hội đến tìm mình, đúng là đê tiện nham hiểm!
Vương Tử Văn oán hận trong lòng, lửa thù thiêu đốt toàn thân.
Lâm Ẩn có thể mời Lưu Quân đứng ra hỗ trợ, chắc chắn đã tiêu một đống tiền vào đó, cũng chắc chắn là do Vương Hồng Lăng ủng hộ trong bóng tối!
Chuyện này nhất định phải cáo trạng với cụ nhà, Vương Hồng Lăng nuôi trai ở bên ngoài! Còn hà hiếp anh họ mình! Chỉ cần cụ nhà đứng ra cảnh cáo Vương Hồng Lăng thì ả điên kia chắc chắn sẽ thu liễm lại, nói không chừng sẽ đá văng Lâm Ẩn đi ấy chứ!
Đợi đến lúc đó, không còn Vương Hồng Lăng che chở nữa, Lâm Ẩn sẽ lại trở về là con chó hoang ai cũng đánh đập được mà thôi! Sớm muộn gì hắn cũng phải giết cho được tên rác rưởi này! Phải trả lại Lâm Ẩn gấp bội tất cả sự sỉ nhục hôm nay mình gánh lấy!
Nghĩ thế, ánh mắt Vương Tử Văn trở nên ác độc, trong lòng đã lên kế hoạch dạy đỗ Lâm Ẩn.
Nhưng hắn vẫn quỳ gối tại chỗ, lo lắng nhìn đồng hồ đeo tay của mình, hoàn toàn không dám đứng dậy, Lưu Quân là át chủ bài trước mắt của Thẩm Tam Gia, nếu muốn làm to chuyện thật thì có khi hắn sẽ biến mất khỏi thế gian này không chừng.
...
Ở bên khác, chiếc Land Rover Range Rover phóng như bay trên đường xá nhộn nhịp, Lâm Ẩn ngồi ở ghế sau, đang định về biệt thự Tuyết Long để dọn dẹp một chút, dành ra phòng ngủ lớn nhất rồi trang trí lộng lẫy hết mức có thể.
Anh dự định đón vợ mình là Trương Kỳ Mạt đến ở biệt thự trong khu Tuyết Long, nơi đây có an ninh khá tốt, canh gác nghiêm ngặt, nhân viên đều là người của công ty bảo vệ quốc tế.
Chắc chắn sẽ không có tên ất ơ nào đến gần được.
Mặt khác, Lâm Ẩn cũng muốn gỡ bỏ hiểu lầm giữa mình và Kỳ Mạt.
Anh có không hiểu chuyện tình cảm đến mấy cũng biết khi phụ nữ đã ghen, thì cần phải dỗ dành cho ngon cho ngọt vào mới được.
Nghĩ đoạn, Lâm Ẩn bấm một dãy số.
"A lô, sếp Lâm, cậu có chuyện gì cần dặn dò à?" Ở đầu bên kia điện thoại, Ngô Dương dùng giọng điệu cung kính hỏi han.
"Chuyện lúc trước tôi giao cho anh có tiến triển thế nào rồi?" Lâm Ẩn từ tốn hỏi.
Lúc trước anh bảo Ngô Dương vào tập đoàn Trương thị rồi phải dốc sức nâng đỡ, dùng hết tất cả tài nguyên của tập đoàn để nâng Kỳ Mạt lên, cho cô trở thành nhà thiết kế đá quý nổi tiếng nhất tỉnh Đông Hải, thậm chí là hướng đến mục tiêu nổi tiếng nhất thế giới nữa là.
"Sếp Lâm, thuộc hạ đang dốc sức làm việc đây, gần đây cô Lâm đang lục tục thiết kế vài mòn trang sức trọng điểm cho tập đoàn, tiếng tăm của cô ấy trong giới đá quý Đông Hải đã là số một số hai rồi!" Ngô Dương cung kính đáp.
Lâm Ẩn nói: "Ngày mai anh tổ chức họp hội đồng quản trị, thăng chức vợ tôi lên thành phó tổng giám đốc bộ phận phụ trách thiết kế sản phẩm trong tập đoàn đi."
Anh bảo Ngô Dương thu mua tập đoàn đá quý Trương thị, tất cả đều là vì ước muốn của Kỳ Mạt vợ mình.
Nhưng anh hiểu rất rõ tính cách của Kỳ Mạt, cô vẫn luôn hy vọng dựa vào sự cố gắng của mình để từng bước tiến lên, đạt được thứ mình muốn có.
Nếu không anh đã ném nguyên tập đoàn đá quý Trương thị vào tay cô từ lâu rồi.
"Vâng! Tất cả đều nghe theo sếp Lâm. Tôi bảo đảm, ngày mai cô Lâm sẽ thành phó tổng giám đốc của tập đoàn, thành thành viên của hội đồng quản trị!" Ngô Dương cung kính trả lời.
Trong lòng Ngô Dương rất rõ, cũng hiểu thấu được, tập đoàn đá quý Trương thị này thật ra chỉ là một món đồ chơi sếp Lâm dùng để lấy lòng vợ mình mà thôi.
Ý nghĩa tồn tại của tập đoàn này chỉ là để mua vui cho cô Lâm.
Thân phận của anh ta nếu nói toạc ra thì chính là người được sếp Lâm phái tới tập đoàn đá quý Trương thị nhậm chức quản gia, tác dụng chính là giúp đỡ cô Lâm bước từng bước lên đỉnh cao giới đá quý, hơn nữa còn không được làm quá lộ liễu, phải khiến cho cô Lâm cảm thấy bản thân đang dựa vào thực lực của mình để có được tất cả, để cô cảm nhận được cảm giác thành công.
Ngay vào lúc này, một cuộc điện thoại khác gọi đến, Lâm Ẩn nhìn xem, không ngờ là của Trương Kỳ Mạt vợ mình điện tới, anh lập tức cúp máy bên Ngô Dương.
"Kỳ Mạt, có chuyện gì sao?" Lâm Ẩn hỏi.
"Bây giờ anh không sao chứ?" Giọng điệu của Trương Kỳ Mạt có hơi lo lắng.
"Không sao." Lâm Ẩn cười đáp.
Tít.
Lâm Ẩn còn đang định nói gì thêm thì Trương Kỳ Mạt đã cúp máy.
Anh lắc đầu, bất đắc dĩ bật cười, anh hiểu rồi, Kỳ Mạt đang lo lắng hôm nay anh đánh Vương Tử Văn sẽ chọc vào phiền phức nào khác, nhưng cô vẫn đang trong lúc ghen tuông, thế nên không muốn nhiều lời với anh.
"Lâm Ẩn không gọi điện lại?" Ở bên kia, Trương Kỳ Mạt mặc đồ ngủ nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm vào điện thoại vài phút, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi: "Anh ấy bị ngốc à?"
Ban đầu cô nghĩ mình cúp điện thoại thì chắc hẳn Lâm Ẩn sẽ gọi lại, cô sẽ từ chối vài lần, để anh thấy sốt ruột một phen rồi mới ấn nghe.
Không ngờ cô đã cúp máy như thế, vậy mà Lâm Ẩn lại chẳng điện lại một cuộc nào cả?
Cô còn nhiều lời muốn nói với anh lắm!
Trương Kỳ Mạt đạp chăn, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đầy vẻ không cam lòng, cô cắn chặt môi lại.
Lâm Ẩn ngồi ghế sau nhắm mắt dưỡng thần mấy phút.
Ting ting, điện thoại lại vang lên.
Lâm Ẩn cầm điện thoại lên xem, lần này lại là Tưởng Kỳ gọi đến.
Sau lần trước anh đưa Tưởng Kỳ vài tỷ để lấn chân vào giới kinh doanh triển khai hoạt động, đến giờ vẫn chưa từng liên lạc lại với Tưởng Kỳ.
Tưởng Kỳ là người làm việc rất có chừng mực, nếu không gặp phải việc vướng tay vướng chân nào không xử lý được, có lẽ ông ta sẽ không chủ động gọi điện đến cho mình.
"Sếp Lâm, cậu có đang bận không?" Tưởng Kỳ cung kính hỏi.
"Nói đi." Lâm Ẩn từ tốn nói.
"Sếp Lâm, sau một khoảng thời gian lên kế hoạch, hôm nay trong buổi họp hội đồng quản trị, tôi đã loại trừ sạch toàn bộ cổ đông vây cánh của nhà họ Tôn, giờ đã hoàn toàn khống chế được công ty bất động sản Hải Dương, ban đầu định báo cáo tình hình lại với cậu." Giọng điệu của Tưởng Kỳ nóng vội, như thể đang gánh áp lực vô cùng lớn.
"Nhưng tôi không ngờ phía bên nhà họ Tôn lại phản ứng nhanh như vậy, chẳng mấy chốc đã ra tay đáp trả rồi!"
"Bây giờ nhà họ Tôn phái người đến đuổi hết người của công ty đi, chỉ có một mình tôi bị chặn ở trong phòng làm việc, không sao đi ra được." Tưởng Kỳ nghiêm túc nói: "Dựa vào sự hiểu biết của tôi với nhà họ Tôn, tôi nghi bọn họ muốn ép chết tôi, hoặc là dựng hiện trường giả cho tôi nhảy lầu, sau đó sẽ thuận thế nắm quyền lại công ty bất động sản Hải Dương, đây là thủ đoạn trước giờ của bọn họ!"
"Ông đừng sợ, bây giờ tôi qua đó ngay." Lâm Ẩn bình tĩnh nói.
"Vâng! Vâng!" Tưởng Kỳ kích động đáp, như đã bắt được cộng rơm cứu mạng.
Tưởng Kỳ rất sợ Lâm Ẩn sẽ bỏ rơi mình trong thời khác mấu chốt như vậy, nếu Lâm Ẩn không ra mặt giúp đỡ, hôm nay bản thân ông có khả năng rất lớn sẽ bị ném từ phòng làm việc ở tầng ba mươi ra ngoài, sau đấy sẽ chết không có chỗ chôn!
Danh Sách Chương: