Lâm Ẩn không thèm để tâm đến kiếm quang đang phóng tới, chỉ búng tay một cái đã đánh bay nó ra ngoài.
Lại không ngờ rằng hành động của anh như chọc giận bảo kiếm trong sân.
“Vèo vèo vèo!”
Mấy thanh bảo kiếm dần chuyển động, biến thành tia sáng xoay quanh Lâm Ẩn, mãi đến khi thanh bảo kiếm thứ chín mươi chín vắt ngang trong hư không, kiếm khí lành lạnh chĩa thẳng vào anh.
“Kiếm trận?”
Lâm Ẩn hứng thú nhìn bảo kiếm vây quanh mình, nghe đồn trong các thế lực lớn có rất nhiều truyền thừa trận pháp hợp kích, nhưng trận pháp Sơn Hải Thiên Tiên làm ra hoàn toàn không cần người khống chế bảo kiếm, chín mươi chín thanh bảo kiếm đã tự động tạo thành một kiếm trận có lực sát thương rất lớn rồi.
Tuy sức mạnh của thanh kiếm tấn công anh khi nãy giống như một đòn toàn lực của cao thủ Thần cảnh, nhưng kiếm trận tạo thành từ chín mươi chín thanh bảo kiếm chắc chắn không đơn giản như chín mươi chín Thần cảnh hợp lại với nhau.
Kiếm trận tạo thành từ chín mươi chín thanh bảo kiếm này khiến Lâm Ẩn mơ hồ có cảm giác tim đập nhanh, hơn nữa vẫn còn mấy trăm thanh bảo kiếm đang cắm dưới đất, e rằng kiếm trận này cũng không phải trận pháp cuối cùng.
“Vèo vèo vèo!”
Thanh kiếm bay nào cũng phát ra ánh sáng chói mắt, tựa như sao băng rực rỡ trên bầu trời đêm đang bay nhanh về phía Lâm Ẩn, trong xinh đẹp còn lộ ra sát khí.
“Đến đi!”
Ánh mắt Lâm Ẩn lạnh lẽo, tuy kiếm trận thế này có uy lực không nhỏ, nhưng vẫn chẳng là gì trong mắt anh cả! Lâm Ẩn nâng tay nghênh đón những kiếm quang đang bay tới kia.
Kiếm trận tạo thành từ chín mươi chín thanh thần kiếm có uy lực không nhỏ, tương đương với một cao thủ đỉnh cao Nhân Tiên ra tay bằng hết sức mình, nhưng một đỉnh cao Nhân Tiên cộng thêm mười cao thủ Nhân Tiên vây công cũng không làm gì được anh, đương nhiên kiếm trận này cũng không làm gì được anh.
“Ầm!”
Lâm Ẩn búng ngón tay, những kiếm quang như sao băng bị anh bắn ngược ra ngoài, trở lại hình dáng trước đây, chỉ trong nháy mắt, chín mươi chín thanh kiếm đã bị trấn áp toàn bộ.
Sau khi Lâm Ẩn trấn áp thanh kiếm cuối cùng, tất cả kiếm bay trên quảng trường đều nổ tung, cả quảng trường đều là kiếm quang, như sao băng rơi xuống từ trên trời, kiếm khí xông lên bầu trời, kiếm quang màu vàng chẳng mấy chốc đã che phủ cả quảng trường, tựa như một cơn mưa to màu vàng đang trút xuống vậy.
“Đến rồi sao?”
Nhìn thấy sao băng đầy trời, Lâm Ẩn cũng thầm thấy căng thẳng, kiếm trận tạo thành từ mấy trăm thanh kiếm bay làm anh cảm thấy da đầu như tê dại, trong lòng anh vang lên tiếng chuông cảnh báo, cảm thấy nếu không lùi lại chắc chắn sẽ bị kiếm trận này giết chết.
“Giết!”
Lâm Ẩn hét lên một tiếng, kiếm Thu Thủy ra khỏi vỏ, anh không tránh không né đứng nghênh đón những kiếm quang này, vung kiếm lên nghênh đón.
Chỉ thấy mấy ngôi sao băng màu vàng trực tiếp bị kiếm Thu Thủy quét bay, lúc kiếm Thu Thủy và sao băng màu vàng chạm vào nha, có tiếng kim loại vang lên.
Một bóng mờ hình rồng xuất hiện trên người Lâm Ẩn, tuy mỗi một đòn của anh có thể đánh bay mười mấy ngôi sao, nhưng kiếm quang trên quảng trường thật sự quá nhiều, dù kiếm quang bị anh đánh bay, nhưng chẳng mấy chốc lại sẽ bị vây trong kiếm trận.
‘Như vậy không được, kiếm trận này không ngừng sinh sôi, càng ngày càng mạnh, đến bây giờ đã mạnh hơn lúc đầu không chỉ ba phần rồi’.
Sắc mặt Lâm Ẩn nặng nề, lúc đầu đối mặt với kiếm trận anh vẫn rất thành thạo, nhưng chỉ chốc lát trôi qua, anh đã cảm thấy áp lực rất lớn rồi.
‘Đây là nơi Sơn Hải Thiên Tiên thử thách hậu bối, muốn hủy đi kiếm trận, mình hiện tại vẫn không làm được, Sơn Hải Thiên Tiên không đến mức để lại một trận pháp không có cách giải quyết để làm khó hậu bối mới đúng’.
Lâm Ẩn nhìn cung điện cách đó không xa, thầm nghĩ chẳng lẽ đại trận Sơn Hải Thiên Tiên để lại không phải muốn anh phá bỏ, mà là phải xuyên qua nó để đi đến cung điện?
Nghĩ vậy, Lâm Ẩn không chần chừ nữa, tiến từng bước về phía trước.
Theo Lâm Ẩn tiến tới từng bước, tốc độ va chạm của sao băng cũng càng lúc càng nhanh, khi Lâm Ẩn sắp đến gần cung điện, cái thác màu vàng từ trên trời giáng xuống, nếu không nhìn kỹ, hoàn toàn không thể nhìn ra bên trong là do những thanh kiếm bay tạo thành.
“Keng keng keng!”
Cuối cùng sao băng màu vàng cũng đột phá trường kiếm trong tay Lâm Ẩn, chạm lên trên bóng mờ Thần Long. Âm thanh kim loại va chạm vang lên, bóng mờ Thần Long cũng trở nên mờ nhạt dần.
Âm thanh ngày càng liên tục như mưa rơi xuống, va chạm càng lúc càng nhanh, đến khi thác kiếm màu vàng trực tiếp bao phủ lấy bóng mờ Thần Long.
‘Chính là lúc này!’
Mắt Lâm Ẩn sáng lên, thét to:
“Càn Khôn đảo ngược, mở ra!”
Ầm!
Kiếm khí hai màu xám trắng xông lên trời, lập tức đánh bay thác kiếm màu vàng ra ngoài, xông vào trời cao. Nhưng chẳng mấy chốc thác kiếm màu vàng lại vững vàng trong không trung, một lần nữa đánh tới chỗ Lâm Ẩn.
Nhưng sao Lâm Ẩn có thể cho chúng nó cơ hội được, một đòn khi nãy đã sử dụng tám phần chân nguyên của cả người anh, anh vẫn luôn chờ đợi khoảnh khắc đánh bay thác kiếm này.
Lâm Ẩn lách người xuất hiện bên ngoài cổng lớn của cung điện.
Mà kiếm trận trong quảng trường như mất đi mục tiêu, thác kiếm lại biến thành bảo kiếm một lần nữa, cắm bên trên quảng trường.
“Phù!”
Lâm Ẩn thở phào một hơi, lần này xem như anh thành công, nếu sau khi bước ra khỏi quảng trường mà kiếm trận này vẫn đeo bám không buông thì chắc chắn anh sẽ rất thê thảm.
Cũng may anh đoán đúng.
“Kiếm trận cao thủ Thiên Tiên để lại, còn không có ai điều khiển mà lại mạnh đến mức này!”, Lâm Ẩn nghĩ lại mà sợ.
Nói xong, anh bèn đi về phía cung điện.
Đi tới cửa cung điện, không cảm nhận được hơi thở của trận pháp.
Duỗi tay!
Trực tiếp đẩy cửa lớn điêu khắc bằng ngọc thạch ra, lập tức nhìn thấy cảnh tượng trong cung điện, chỉ có chu vi chừng mấy chục trượng, trong cung điện cũng vô cùng xa hoa, tất cả đồ trang trí đều làm bằng ngọc thạch, trên đỉnh cung điện còn được khảm một viên dạ minh châu to như nắm đấm.
Lâm Ẩn đi vào trong cung điện, nhìn thấy trung tâm cung điện có để ba hộp ngọc, rõ ràng chất liệu làm nên ba hộp ngọc này còn cao cấp hơn ngọc thạch làm ra cung điện rất nhiều, Lâm Ẩn chỉ đến gần hộp ngọc đã cảm thấy trái tim như trở nên yên tĩnh.
“Đồ tốt!”
Lâm Ẩn cảm thán.
Không biết ba hộp ngọc này được làm ra từ chất liệu gì, nhưng bên trên có ánh sáng chuyển động, rõ ràng không phải một món đồ tầm thường, hơn nữa hộp ngọc này có công hiệu an tâm tĩnh thần, dù chuyến đi này không có thu hoạch gì, có được ba hộp ngọc cũng không lỗ vốn.
Lâm Ẩn chậm rãi duỗi tay mở hộp ngọc ra.
Trong hộp ngọc có một tờ lụa ngọc, Lâm Ẩn cầm nó lên xem.
“Tôi là Trấn Sơn Hải, vốn là người của Thiên Hoang cảnh, lỡ bước vào truyền tống trận, đi đến Trái Đất, hơn bốn mươi năm mới thu thập đủ vật liệu làm lại truyền tống trận, trở về Thiên Hoang. Sơn Hải tôi từng đến Trái Đất một chuyến, có để lại thứ chứng minh tôi từng đến đây, thời bấy giờ dù là cao thủ phương Đông hay phương Tây, không một ai có thể lọt vào mắt tôi, nếu nghìn năm sau, ai là người đầu tiên bước vào cung điện, sẽ có tư cách gia nhập Triều Thiên Cung của tôi, sẽ là đệ tử đầu tiên của Triều Thiên Cung ở Trái Đất…”
Danh Sách Chương: